Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 15 : Bán Hạ dạy chồng

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Vô Mạt bị Bán Hạ nhìn đến có chút xấu hổ, cổ gáy ửng đỏ, hỏi "Nàng nhìn ta làm cái gì?"



Bán Hạ cười không ngớt, nhón chân lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc đen dài cuồng dã của Vô Mạt, phủi đi bụi đất trên mái tóc hắn. Ngón tay mềm mại lơ đãng xẹt qua khuôn mặt như đao khắc, nhất thời cảm thấy

gò má kia có chút cứng ngắc.



Bán Hạ tốt bụng thu hồi tay, cười nói: "Thôi, ta không đùa chàng nữa."



Nhưng Vô Mạt đã thở dốc có chút nặng nề, một tay nhấc Bán Hạ đang định rời

khỏi đi ôm vào lòng. Lần này, nụ hôn đầy êm ái, tỉ mỉ nhấm nháp, hơi thở mát mẻ của núi rừng cùng với hương vị thơm ngát của nàng cùng nhau hòa

quyện.



_________________________



Nơi này tỉnh lược xxx chữ. (Cái dòng đáng giận nhất trong tất cả các truyện >”



___________________________



Đôi vợ chồng mới sau khi thân thiết một phen cuối cùng cũng bắt đầu bàn luận chính sự .



Bán Hạ chỉ huy Vô Mạt mang của hồi môn tạm thời không cần dùng đến của mình đưa vào phía đông sơn động, còn bản thân thì lật lại một lần toàn bộ đồ vốn để ở phía tây động. Động đến những thứ này, Bán Hạ không khỏi thở

dài: thật ra đối với một nam nhân độc thân mà nói tồn trữ lương thực như vậy là không ít nha. Chỉ riêng chỗ thịt này cũng đủ cho hai người ăn

được mấy tháng, lại càng không cần nói đến hạt kê và rau quả khô bên

cạnh. Còn có một số dược liệu quý hiếm cũng bị vứt một cách tùy ý lung

tung các nơi trong sơn động.



Bán Hạ nhớ tới những lời mình "Dạy"

Vô Mạt sáng nay, nhất thời đỏ mặt, cảm thấy bản thân quá tự cho là đúng

rồi. Nghĩ đến cũng phải, Vô Mạt lớn lên giữa sơn dã, đói no khó bảo

đảm, dĩ nhiên là phải biết tích trữ nhiều lương thực cho mùa đông mới

đúng.



Bán Hạ đem lương thực phân loại ra rồi dọn dẹp chỉnh tề,

lại phát hiện trong cùng của sơn động có một cái rương, nàng tiện tay mở ra xem, ngạc nhiên phát hiện lại là cả một rương toàn vải lụa. Nàng

giật mình không ít, tơ lụa là thứ quý hiếm, cho tới bây giờ cũng chưa

từng xuất hiện trong nhà người trong tộc, lập tức vội gọi Vô Mạt tới hỏi cho rõ ràng.



Ai biết Vô Mạt chỉ liếc nhìn một cái, không để ý

chút nào nói: "Cái này a, đây là có một thương nhân cho ta, muốn đổi lấy một cây Hà Thủ Ô của ta, ta liền cho hắn rồi, hắn vốn muốn đưa bạc cho

ta, nhưng ta muốn cái đó có ích lợi hơn, hắn liền đưa cái rương này."



Bán Hạ sờ chỗ tơ lụa cảm giác thật mềm mại nhẵn nhụi, hoa văn bên trên cũng cực kỳ tinh mỹ, biết đây đều là hàng thượng phẩm.



Vô Mạt thấy Bán Hạ nhìn chằm chằm nghiên cứu chỗ vải này, liền nói: "Nếu như nàng thích, liền lấy làm y phục đi."


cũng không bao gồm việc hắn biết cách đổi tư thế vào thời điểm mấu chốt. . . . . .



Bán Hạ ngăn bàn tay của hắn, vô cùng kiên định nói:

"Có lời như thế này, trẻ tuổi nhiệt huyết, phải tránh liên tiếp. 24-25,

không nên ngày ngày. Sau 30, như tiền lương hàng tháng."



Bán Hạ

ngước mắt cười nhìn Vô Mạt hồn nhiên không hiểu, tiếp tục nói: "Ý này,

chàng không hiểu, vậy ta nói cho chàng nghe. Ý nói, chàng bây giờ là hơn 20, tốt nhất không cần mỗi đêm trời tối đều ——" Bán Hạ ngượng ngùng

cười , nàng có chút ngượng ngùng miêu tả tiếp, chỉ là nàng biết rõ đối

với nam nhân trước mắt này, phải nói rõ ràng: "Không cần mỗi đêm trời

tối đều cùng ta làm cái đó. . . . . . Nếu không về sau đối với thân thể

của chàng cũng không tốt."



Vô Mạt nhíu chân mày, vẫn không hiểu hỏi: "Có cái gì không tốt?"



Bán Hạ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hù dọa hắn: "Chàng không còn sức săn

thú nữa, không có sức săn thú cũng không còn thịt ăn, không có thịt ăn

chúng ta đều bị đói."



Vô Mạt nhíu mày, hắn cúi đầu suy tư một phen, nghiêm túc nói: "Nàng nói đúng, ta nên nghe lời nàng."



Bán Hạ không ngờ hắn thật sự dễ dàng đồng ý, vô cùng mừng rỡ.



Vô Mạt trịnh trọng nói: "Ta sẽ nghe lời nàng, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ

bắt nhiều thú dự trữ hơn, như vậy về sau ta dù không thể đi săn nữa,

chúng ta cũng có lương thực ăn!" (^o^ thông minh nha!!!!)



Bán Hạ trước mặt bỗng tối sầm, đây là cái ý gì a!



Nhưng Vô Mạt không để nàng nói nữa, hai tay ôm nàng lên giường gạch, sau đó

mạnh mẽ nhảy lên, cả người nặng nề đè trên người nàng.



"Lo lắng của nàng đã giải quyết xong, chúng ta bắt đầu đi. . . . . ."



=== ======



Đang lúc hai người như cá gặp nước, Vô Mạt chợt ngừng động tác, hắn cau mày chăm chú lắng nghe.



Bán Hạ đang hăng hái, đẩy thân thể cứng ngắc của hắn một cái, lầu bầu nói: "Sao thế?"



Vô Mạt khẽ nhíu mày, âm thanh khàn khàn lộ ra nhạy bén: "Có tiếng bước chân, giống như có người tới nhà chúng ta."