Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 14 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Vô Mạt đầu tiên là cả người cũng cứng ngắc, sau đó từ từ buông lỏng, đưa tay cẩn thận từng li từng tí kéo Bán Hạ vào lòng. Lúc ôm nàng vào ngực, chỉ cảm thấy có một

mùi hương thơm ngát xông vào mũi, cái loại mùi thơm đó, không như mùi

hoa nồng nặc nhưng so với mùi hoa còn động lòng người hơn, đây là cảm

giác mà Vô Mạt chưa bao giờ cảm thụ qua.



Trong lúc suy nghĩ hắn

có một loại cảm xúc khó tả lan tràn, vì vậy không nhịn được dùng lực hơn một chút. Vừa dùng sức thì chỉ cảm thấy cô gái trong ngực mềm mại làm

sao, giống như không xương vậy, khác hoàn toàn cái cảm giác ôm thỏ hoang lợn rừng, điều này làm cho hắn càng cẩn thận hơn, e sợ chỉ cần sơ ý một chút sẽ làm đau nàng.



Ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, hắn

thở dốc dồn dập, có một loại khát vọng đau đớn làn tràn cả thân thể, hắn giống như muốn đem cô gái trong ngực nhập vào trong thân thể, không, so nhập vào trong thân thể còn muốn thân mật hơn. Trong đầu bắt đầu hiện

ra những cảnh hắn thỉnh thoảng nhìn thấy trong rừng núi, về sói đực cùng sói cái, về thỏ cái cùng thỏ đực, về heo đực cùng heo mẹ. . . . . .



Quần áo nhanh chóng bị cởi thoát khỏi thân thể, Bán Hạ chỉ có cảm giác mình

bị đôi tay hữu lực của nam nhân này hung hăng nhấn vào lồng ngực nóng

bỏng mà cứng rắn, lồng ngực này đang kịch liệt phập phòng, trong mũi

tràn ra hơi thở nặng nề thô nóng, đốt cháy khuôn mặt nàng thành đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.



Nhưng là thật lâu sau, hắn vẫn chỉ là ôm nàng thật chặt, ôm đến mức cả thân thể nàng đều đau đớn.



Bán Hạ rốt cuộc không nhịn được quẫy người một cái.



Một cỗ hơi thở nóng bỏng phun ngay tại lỗ tai của nàng, Vô Mạt khàn khàn nói bên tai nàng: "Nàng làm sao vậy, không thoải mái?"



Bán Hạ ở trong lòng hắn giật giật lần nữa, nhỏ giọng nói: "Có đau một chút. . . . . ."



Vô Mạt vừa nghe, khẩn trương buông nàng ra: "Nàng làm sao? Nơi nào bị thương?"



Bán Hạ cũng không muốn rời lồng ngực dày rộng đang tản ra nhiệt lực mạnh mẽ này, nàng mềm mại dựa vào người hắn, khẽ cười nói: "Nơi nào cũng đau!"



Vô Mạt sững sờ, chỉ là rất nhanh hắn một lần nữa ôm nàng thật chặt, cúi

đầu ở bên tai nàng trầm thấp chất vấn: "Nàng lại trêu ta, đang gạt ta,

có đúng không?"



Bán Hạ ở trong lòng hắn, mím môi cười: "Phải . . . . . Thì thế nào. . . . . ."



Vô Mạt nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại đang đóng mở của nàng, tai không hề

nghe thấy nàng đang nói cái gì, trong thiên địa hắn chỉ còn lại một cái ý niệm. . . . . . Thật là muốn đem nàng ăn luôn. . . . . .



Bán Hạ

chỉ cảm giác eo mình bị một đôi bàn tay cầm, đem mình từ từ nâng lên một chút, mà môi Vô Mạt cúi xuống, vội vàng hôn lên môi của mình.



Không, vậy căn bản không phải hôn, mà là gặm.



Răng môi Vô Mạt vội vàng rơi xuống môi của nàng, cố sức gặm cắn vuốt ve, giống như. . . . . . Giống như sói đói!



Bán Hạ thở dốc cũng trở nên khó khăn, đôi tay nàng dùng sức đè ở trên ngực

hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng ai biết động tác này lại càng khơi dậy xâm

chiếm của Vô Mạt. Môi Vô Mạt cũng không làm như thế nào đã xâm nhập vào

trong bờ môi của nàng, vì vậy cắn hút giống như đã khát lâu ngày gặp
chàng ngã bệnh thì sao? Về sau chúng ta có con, tiêu hao sẽ nhiều hơn,

đến lúc đó chàng phải kiếm nhiều con mồi hơn để duy trì kế sinh nhai,

ngộ nhỡ thời tiết không tốt chàng không có thu hoạch gì thì sao?" Bán Hạ vừa đưa vào miệng một miếng hầu nhi quả, vừa nói.



Vô Mạt cũng chưa từng nghe người nào nói qua chuyện này, ngưng mày nghe rất nghiêm túc.



Bán Hạ nuốt hầu nhỉ quả xuống, tiếp tục giảng kinh giảng đạo: "Có câu tục

ngữ nói chuột còn dự trữ ba phần lương thực, lương thực ban đầu không

tiết kiệm, lương thực sau này gọi cơm. Hiện tại nếu có ba phần ăn ba

phần, khó tránh khỏi tương lai phát rầu."



Ánh mắt Vô Mạt không rời Bán Hạ, hắn thấy Bán Hạ nói xong đạo lý rõ ràng, cười gật đầu liên tục: "Nàng nói đúng, đều theo nàng."



Bán Hạ rất hài lòng, lập tức lập quy củ: "Được, về sau điểm tâm không cần

bánh ngô, cháo rau dại cùng thịt khô là đủ rồi, dĩ nhiên nếu như chàng

có thời gian đi hái trái cây, ta tự nhiên rất thích." Nói xong nàng nhìn vóc người to lớn của nam nhân trước mắt này, bổ sung nói: "Chàng cần đi ra ngoài làm việc săn thú, khó tránh khỏi muốn ăn nhiều hơn ta, nếu như chàng cảm thấy cần, có thể ăn bánh ngô." Đối với người Vọng Tộc mà nói, thịt là thức ăn thường ngày, nhưng các loại ngũ cốc lại khác, Vọng Tộc

không có tinh thông trồng trọt, vì vậy thu hoạch được rất ít.



Vô Mạt vội vàng lắc đầu: "Không sao, ta không ăn cũng được."



=== ===



Cơm nước xong, Bán Hạ bắt đầu thu thập đồ cưới của mình. Vật liệu da vải

vóc, đây là giữ lại để về sau từ từ may quần áo; một chút sắt trân quý,

đó là những thứ về sau cần để sống không thể rời bỏ; còn có một số đồ

bằng đá, mặc dù ở trong sơn thôn này cũng không phải là cái gì hiếm lạ,

nhưng bình thường cũng là không thiếu được .



Sau khi phân loại

các rương xong, Bán Hạ nhìn vòng quanh bốn phía nhà lá, phát hiện hoàn

toàn không có chỗ nào ngồi nữa nha, căn nhà này hơi nhỏ một chút.



Đang lúc này, Vô Mạt vào nhà: "Đem những đồ này đặt ở trong sơn động sau nhà đi."



Đây cũng là ý kiến hay, Bán Hạ gật đầu nói vâng, rồi đi theo Vô Mạt tới sơn động.



Vừa đi đến sau nhà, Bán Hạ mới phát hiện nói nơi này chỉ là cái động đơn

giản thật là uất ức cho nó. Thật ra thì nơi này có điểm giống như căn

nhà hai gian đào ở trong núi, trong nhà dùng một hàng bàn đá xanh tách

các gian.



Bên trái, hiện tại để một chút da lông thịt khô, bên

phải sạch sẽ chỉnh tề không có thứ gì, vừa nhìn thì thấy nơi này hẳn là

mới quét dọn xong.



Bán Hạ quay đầu lại nhìn Vô Mạt, lại thấy trên mái tóc đen của hắn dính đầy bụi bặm , chắc chắn mới tới đây quét dọn nơi này.



Vô Mạt bị Bán Hạ nhìn đến có chút xấu hổ, cổ gáy ửng đỏ, hỏi "Nàng nhìn ta làm cái gì?"