Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 13 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Khi Bán Hạ thấy làm Vô Mạt mặc trang phục tân lang thì thiếu chút nữa bật cười, thật may là nhịn được.



Ánh mắt nóng rực của Vô Mạt nhìn chằm chằm Bán Hạ xinh đẹp động lòng người, trong nhất thời nhìn đến ngây người. một chàng trai trong đội rước

dâu tiến lên kiễng chân vỗ vỗ bả vai tân lang: "Này, nên nói chuyện

rồi."



Vô Mạt lúc này mới phản ứng lại, vội vàng dựa theo những lời đã được dạy nói: "Nàng từ đâu tới?"



Bán Hạ mím môi cười một tiếng: "Ta là cá trong nước*, đến từ khe suối trong nhất ở Núi Thượng Cổ."



(*)

我是水中荷 nguyên bản của câu này là như vậy, cái từ Hà cuối cùng là hoa sen

nhưng ta nghĩ Bán Hạ mặc quần áo từ da cá thì chắc phải nói là cá nên

chém bừa. Mong góp ý.



Vô Mạt lại khô cứng hỏi: "Nàng tới nơi này làm cái gì?"



Vừa dứt lời, lão gia gia bên cạnh kéo tay áo hỉ bào của hắn, nhỏ giọng dặn

dò: "Nói chuyện không cần cứng ngắc như thế, đây là ngươi đang rước dâu

đó!"



Vô Mạt vội vàng gật đầu, hắn quả thật không quá thích ứng

được những phong tục này, chỉ là vì Bán Hạ, tự nhiên phải Nhập Gia Tùy

Tục , lập tức học âm thanh mềm nhẹ của người Vọng Tộc nói chuyện. Cũng

may đoạn đối thoại rước dâu này không hề dài, rất nhanh đã nói xong. Vì vậy dưới chỉ huy của lão gia gia này, mọi người mở ra hòm lấy ra hồng

lễ rước dâu.



Đợi đến khi lấy ra, mọi người vừa nhìn không khỏi phát ra tiếng trầm trồ.



Thì ra là Vô Mạt chuẩn bị da hổ , lợn rừng mật gấu một đôi, gà rừng hai

đôi, hùng chưởng bốn đôi, da cá tám cái, ngoài ra còn có 16 loại rau và

trái cây. Những thứ này đối với những người đang nhìn nói đã là hồng lễ

cực kỳ phong phú rồi. Lập tức chẳng những người Vọng Tộc, mà cả mấy

người ngoại tộc cũng chậc chậc than thở, bọn họ tới đây cũng chỉ là để

mưu cầu tiền tài , tự nhiên nhìn không vừa mắt gà rừng rau dưa và trái

cây kia, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm chính là da hổ mật gấu hùng

chưởng cơ, còn có mấy tấm da cá nguyên vẹn cơ hồ không có tỳ vết nào

nữa. Những thứ đồ này đưa ra ngoài núi cũng có thể bán được giá rất cao.



Tô lão cha thấy tình cảnh này, trong lòng rất hài lòng, cười đến râu ria

cũng run lên , chỉ kém tại chỗ cười ha ha vài tiếng thôi.



Lúc này lại có bốn chàng trai mặc quần áo lá bồ hương đôi mũ cỏ xanh tiến lên,

bọn họ dùng hai cánh tay tạo thành cỗ kiệu người. Bán Hạ được tỷ

muội nâng đỡ , chậm rãi ngồi lên cỗ kiệu người đó.



Mọi thứ đã đủ, lão gia gia đầu tiên là nói một phen chúc phúc, lúc này mới thét một tiếng thật dài "Khởi Kiệu ——"
Bán Hạ ngước mắt, lại thấy Vô Mạt rất ân cần đưa hai tay tới, chỉ là hai cánh tay kia đang cứng ngắc.



Nàng trong lòng cười khúc khích, chẳng lẽ hắn đang khẩn trương? Nhìn kỹ lại

lần nữa, lúc này mới phát hiện ra hắn mím chặt môi, thân thể ngồi thẳng

tắp. Lại thử thăm dò cầm tay của hắn, phát hiện tay hắn cũng căng cứng

rồi.



Bán Hạ đảo tròn mắt, trong nội tâm khẽ động, liền cố ý ngã

nghiêng sang một bên. Vô Mạt còn tưởng thật nghĩ Bán Hạ bị làm sao, bị

dọa sợ vội ôm lấy nàng vào trong ngực, gấp gáp hỏi "Bán Hạ, nàng làm sao vậy?"



Bán Hạ chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là đôi mắt tràn đầy lo lắng của Vô Mạt. Trong lòng nàng ngọt ngào, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta

không sao, có lẽ là mệt mỏi. . . . . . A, có thể là khát. . . . . ."



Vô Mạt cau mày, lo lắng nói: "Vậy ta đi lấy nước cho nàng."



Bán Hạ vội vàng lắc đầu: "Đừng, ta cũng không khát. . . . . ." Bây giờ hơn

nửa đêm, vẫn là không nên làm khó hắn chuyện nước uống.



Nhưng Vô Mạt lại hoàn toàn tin tưởng chuyện Bán Hạ đang khát không chút nghi ngờ, hắn lập tức xuống giường, tìm túi nước.



Hắn đi tới trước kháng đang muốn đưa cho Bán Hạ uống..., lại bỗng nói:

"Trời lạnh, nước này cũng lạnh, ta đi đun ấm nước cho nàng đã." Nói xong định đi ra ngoài.



Bán Hạ nhất thời dở khóc dở cười, vội gọi Vô

Mạt lại: "Ta không muốn uống nước nữa, chàng tìm cho ta chút rượu tới

uống có được không? Vừa có thể giải khát, lại không cần đi đun ấm."



Vô Mạt suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, lập tức nói: "Trong nhà còn có

Hầu Nhi Tửu, trước ta từng nói với nàng, vừa đúng lúc cho nàng nếm thử

một chút."



Bán Hạ cười nói: "Như thế tốt lắm."



Vô Mạt ra

khỏi nhà lá, đi sang sơn động bên cạnh, không lâu sau lấy ra một túi da. Hắn lên kháng mở túi da, đổ ra chén đá trong đưa cho Bán Hạ.



Rượu này màu sắc hơi vàng, lại gần mũi liền có mùi thơm của trái cây lẫn mùi rượu xông vào mũi. Bán Hạ nhẹ nếm thử một ngụm, chỉ cảm thấy hương vị

đậm đà, mùi vị thật tốt, lập tức dứt khoát uống một hơi cạn sạch.



Vô Mạt thấy thế, lại lấy thêm một chén, rót cho mình một ly, lại rót đầy cho Bán Hạ, hai người đối ẩm một ly.



Qua một khắc, uống xong vài ly rượu, gương mặt Bán Hạ ửng hồng. Vô Mạt cũng dần dần buông lỏng, đôi mắt hắn như của loài sói nhìn chằm chằm Bán Hạ, ánh mắt nóng bỏng, thở dốc cũng dần dần dồn dập.



Bán Hạ thừa dịp có mấy phần men say, dứt khoát ngã vào trong ngực Vô Mạt.