Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 12 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Hai người đối diện nhau không nói gì, một lát sau, Bán Hạ ôm bả vai, run rẩy.



Trời thế này mà đứng ở bên ngoài, thật là lạnh a!



Vô Mạt rốt cuộc cũng phát hiện ra, Bán Hạ nghĩ hắn sẽ mời mình mời vào nhà ngồi, ai biết người ta lại một mình đi vào nhà. Lát sau sau đi ra

ngoài, trong tay hắn cầm một tấm da hổ đưa cho Bán Hạ: "Nàng phủ thêm

cái này đi."



Bán Hạ nhận lấy phủ lên người, quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều.



Bán Hạ phủ thêm da hổ từ trong lòng ngực lấy ra đai lưng đưa cho Vô Mạt.



Vô Mạt sửng sốt: "Đây là cái gì?"



Bán Hạ khẽ cười nói: "Đưa cho chàng đó."



Vô Mạt ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt Bán Hạ đang mỉm cười trong như nước, hắn mặt mày căng thẳng, nhận lấy nói: "Cám ơn nàng, Bán Hạ."



Hắn nâng niu đai lưng trong tay cúi đầu xem xét một phen, lúc này mới nói:

"Cái đai lưng này thật là phiền toái, ta mang không thích hợp."



Bán Hạ vuốt ve trang sức trên đai lưng, gật đầu nói: "Quả thật không thích

hợp lắm với bộ dáng của chàng, chỉ là chờ đến khi chúng ta thành thân,

chàng phải đeo cái này, tạm thời nhẫn nại một chút đi, chờ sau này ta

lại làm cho chàng cái khác đơn giản hơn, có được hay không?"





Mạt ngẩng đầu sâu sắc nhìn Bán Hạ, hai mắt có ba phần nhiệt độ: "Ta chỉ

sợ mình thô lỗ, lên núi săn thú khó tránh khỏi làm bẩn đai lưng này.

Nhưng nếu nàng muốn ta đeo, vậy khi không đi săn thú thì ta sẽ đeo nó."



Bán Hạ cười nói được, đang khi nói chuyện nhìn thấy nhà cây như tổ

chim kia, lại nghĩ tới sơn động lúc trước ở cùng Vô Mạt trên núi, không khỏi cười hỏi "Người ta nói thỏ khôn có ba hang, chàng đến cùng có bao

nhiêu chỗ ở vậy?"



Vô Mạt nghe thấy, suy nghĩ một chút nói: "Ta

mỗi ngày đều phải lên núi, có lúc gặp phải thời tiết không tốt sẽ ở lại

trên đó. Núi Thượng Cổ quá lớn, gặp cái động nào thì sẽ ở nơi đó thôi,

cẩn thận tính ra, ở trên núi sơn động có đồ đạc của ta cũng đến bảy tám

cái."



Bán Hạ nhớ tới ngày ấy, hồi tưởng lại nói: "Chàng nướng gà rừng ăn thật ngon."
tông Địa Nô lưu lại, vì vậy mỗi đôi tân nhân lúc thành thân, tân lang

quan đều muốn mặc cái này.



Lúc này phía ngoài những chàng trai

khác đã đem hồng lễ Vô Mạt đưa cho nhà gái cho vào rương đỏ. Trên cái

rương trang trí vỏ sò màu sắc sặc sỡ làm hỉ khóa, bên ngoài còn dùng da

rắn nhuộm đỏ làm dây buộc.



Tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, đội ngũ rước dâu bên nhà nam bắt đầu khởi hành.



Mà ở bên này , Bán Hạ mặc trên người hỉ phục tân nương làm toàn bộ bằng da cá may thành, da cá trên áo còn có cúc áo bằng xương cá. Trên đầu còn

cài bảy loại hoa theo truyền thống mới sáng nay hái từ trên núi, trên

mặt lại thoa một lớp phấn hồng.



Nhẫn Đông nhìn trang phục mới của tỷ tỷ trong lòng sáng lên: "Nhị tỷ, thì ra là trang phục này tỷ mặc lên đẹp mắt như vậy a!"



Bên môi Bán Hạ nở nụ cười dịu dàng, trong mắt mang theo thần thái mong đợi

nhìn bản thân trong gương, nàng hi vọng Vô Mạt sẽ thích.



Nghênh

Xuân ở một bên chen miệng nói: "Nhẫn Đông, tân nương tử đều xinh đẹp. Ta lúc thành thân . . . . ." Nàng nói tới chỗ này, chợt ý thức được cái

gì, vội dừng miệng lại.



Lúc nàng ta thành thân, là y theo nghi

thức cử hành hôn lễ của người ngoại tộc, tự nhiên không thể không biết

xấu hổ nhắc tới trước mặt tỷ muội.



Nhẫn Đông một lòng nhìn Nhị tỷ, cũng không chú ý tới tâm sự của đại tỷ.



Nàng nghiêng đầu mong đợi nói: "Không biết hôn sự của ta và Mộc Dương lúc

nào thì cử hành, chờ khi ta cài hoa mặc váy da cá này, nhất định cũng

rất đẹp mắt đi!"



Bán Hạ nghe nói như thế, không nhịn được hì hì

bật cười, nàng quay đầu nhìn muội muội nói: "Yên tâm, Nhẫn Đông muội

muội của ta từ nhỏ đã là mỹ nhân, muội nhất định sẽ là tân nương tử xinh đẹp nhất Vọng Tộc!"



Nhẫn Đông nghe lời này, càng chờ đợi hôn lễ

của mình, đồng thời cũng bắt đầu nói thầm, nếu như hôn lễ của mình cũng

có thể được Tộc trưởng tự mình lo liệu thì tốt biết bao a!