Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 11 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Mặc dù Tô lão cha

không còn bất kỳ ý kiến gì với hôn sự của Bán Hạ và Vô Mạt, nhưng thành

kiến của ông với Vô Mạt cũng không biến mất, dù sao đó cũng là dã nhân

uống sữa sói lớn lên a. Vì vậy ông không khách khí chút nào sai Bán Hạ

gọi Vô Mạt tới đây thương lượng hôn sự. Khi Vô Mạt nghe nói phải thương

lượng hôn lễ thì nhất thời nhíu nhíu mày: "Nhưng ta không biết."



Vô Mạt quả thật không biết, qua nhiều năm như vậy, hắn và người ngoài giao thiệp nhiều hơn giao thiệp với người Vọng Tộc rất nhiều. Vì vậy hắn mặc dù là hàng xóm láng giềng của người Vọng Tộc hơn nữa cũng chảy trong

mình dòng máu người Vọng Tộc nhưng hắn đối với những thứ lễ nghi nhảy

múa ca hát của người Vọng Tộc thật sự không biết.



Bán Hạ khẽ cười , trấn an hắn: "Huynh yên tâm đi, có ta ở đây. Ông ấy nếu nói cái gì

không xuôi tai, huynh chỉ để ý nghe là được, ngàn vạn lần không được

phản bác."



Vô Mạt gật đầu: "Đó là tự nhiên. Ông ấy nói gì ta đều đồng ý, ông ấy nếu nói ta không phải, ta cũng không tiếp lời."



=== ====



Có lần thương lượng này, Vô Mạt vốn không nói chuyện tình yêu đi vào nhà

Tô lão cha thì càng thêm giống như bức tượng Phật, không nói một lời,

chỉ biết gật đầu. Mà thân thể cường tráng cao lớn của hắn ngồi trên cái

ghế đá nhỏ của nhà Bán Hạ, thật làm cho người khác nhìn thấy mà lo lắng, chỉ sợ sơ ý một chút cái ghế đá này sẽ phải nứt ra mất.



Tô lão

cha sắc mặt rất không tốt, ông xem xét kỹ lưỡng người trẻ tuổi trước mắt này bởi vì quá cao lớn mà khiến phòng chính nhà ông nhất thời trở nên

khó chịu chật hẹp, bắt đầu câu hỏi.



"Bán Hạ là khuê nữ mà ta yêu

mến nhất, nếu như ngươi muốn cưới nàng làm vợ, có thể chuẩn bị hồng lễ

gì?" —— hồng lễ, chính là lễ phẩm ngày thành thân bên nhà trai lúc rước

dâu sẽ đưa cho bên nhà gái.



Vô Mạt ngẩn ra, rất muốn hỏi Bán Hạ

theo phong tục của người Vọng Tộc thì hắn nên chuẩn bị hồng lễ thế nào,

nhưng Bán Hạ đã bị tỷ muội của nàng kéo sang phòng trong, hắn không tìm

được cứu tinh rồi.



Tô lão cha thấy Vô Mạt trầm mặt, cho là hắn

thật sự khó khăn, không khỏi hừ một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ tay

không cưới khuê nữ của ta sao?"



Vô Mạt vội cúi đầu, chân thành mà nói: "Không dám."



Tô lão cha lại chất vấn: "Vậy ngươi lấy cái gì tới lấy khuê nữ nhà ta?"



Vô Mạt suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Vô Mạt một thân một mình, thân không có đồ dư thừa, nhưng ta nguyện ý đem hết khả năng tất cả những gì ta có ra."



Tô lão cha vừa nghe, hài lòng thêm mấy phần, nhưng

trên mặt vẫn làm ra vẻ cao ngạo: "Vậy ngươi có cái gì để có thể lấy khuê nữ của ta?"



Nói tới chỗ này, Bán Hạ ở phòng trong không nhịn nổi nữa, xuống giường định đi ra ngoài, Nghênh Xuân cùng Nhẫn Đông muốn kéo nàng lại đều không kịp.




Đang lúc Bán Hạ buồn bực thì thấy cách đó không xa một bóng người đang đi

tới, người nọ thân hình cao lớn, trên người còn vác một món đồ khổng lồ.



Nàng nhìn một cái liền nhận ra người nọ là Vô Mạt, vội vàng hô: "Vô Mạt, huynh bây giờ mới về nhà à?"



Vô Mạt thấy Bán Hạ ở trong sân chờ đợi mình, vội vàng đi nhanh lên mấy

bước. Đến trong viện, hắn rầm một tiếng nặng nề đem con mồi trên lưng

ném xuống đất.



Hắn nhìn Bán Hạ lại nhìn tay mình: "Ta đi rửa tay trước."



Bán Hạ cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy trên tay hắn dính vết máu, liền khẽ gật đầu một cái.



Nhà lá dựa vào núi mà xây, trên núi có một dòng suối nhỏ, mà dòng suối nhỏ

lại vừa vặn xuyên qua tiểu viện của Vô Mạt. Vô Mạt đi tới bên dòng suối

nhỏ, ngồi xổm xuống cẩn thận rửa tay.



Bán Hạ thừa dịp này, bắt

đầu quan sát con vật khổng lồ trên đất. Đó là một con gấu, trên lưng

trúng một mũi tên, vẫn đang chảy máu ròng ròng, đây hẳn là thu hoạch hôm nay của Vô Mạt.



Bán Hạ đang nhìn, Vô Mạt đã rửa tay xong đi tới, hắn thấy Bán Hạ đang nhìn con gấu đen trên đất, liền nói: "Chỉ tiếc

không có gặp được lợn rừng và gà rừng."



Bán Hạ nghe lời này của

hắn, trong lòng chợt dâng lên một cỗ đau lòng, quay đầu nhìn hắn nói:

"Chẳng lẽ huynh từ khi rời nhà ta liền đi lên núi." —— theo yêu cầu của

cha mình, đi lên núi bắt lợn rừng và Gà rừng.



Vô Mạt gật đầu: "Ừ"



Bán Hạ cúi đầu nhìn con gấu khổng lồ kia, nhỏ giọng nói: "Trong tộc của

chúng ta đều là từng nhóm nam nhân đi ra ngoài, cũng hiếm khi bắt được

gấu trở về. Cái này rất tốt, nghe nói tay gấu ăn rất ngon, mật gấu lại

càng là đồ tốt."



Vô Mạt quay đầu ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhu hòa của Bán Hạ: "Nàng thích ăn? Cái này cho nàng đó."



Bán Hạ thấy Vô Mạt hiểu lầm ý của mình, dứt khoát trực tiếp nói: "Ta là

nói, thật ra thì huynh có thể đem cái này làm sính lễ đưa cho phụ thân

ta." Nàng suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Ta nghĩ thời gian ba ngày

rất ngắn, sợ huynh không còn kịp chuẩn bị chu toàn như vậy nữa. Dứt

khoát đem thu hoạch mấy ngày hôm nay của huynh, chọn mấy thứ tốt đưa cho cha ta, ông ấy cũng không thể nói gì."



Vô Mạt nghe thế liền gật đầu nói: "Được, nghe lời nàng là được."



Sau đó hai người đứng ở trong sân, đối diện nhau không nói gì. Bán Hạ trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy là lạ, Vô Mạt tuy nói đồng ý cưới mình,

nếu thấy mình cũng không cười một cái, vẫn mặt lạnh như cũ.



Ngươi nói hắn là mất hứng hay là do trời sinh gương mặt đã như vậy chứ?