Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 10 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Trời đã hoàn toàn tối, Vô Mạt vẫn không mở cửa.



Người Bán Hạ rất lạnh, trong lòng càng lạnh hơn. Nàng không chỉ một lần hoài nghi phán đoán của mình, nhưng lại một lần lại một lần bác bỏ.



Nàng không muốn gả cho bất kì người trong thôn nào, những người đó nàng đều không thích.



Nàng chỉ muốn gả cho Vô Mạt.



Nàng cũng tin tưởng trong lòng Vô Mạt cũng có mình.



Nhưng tại sao, tại sao Vô Mạt lại không đồng ý tiếp nhận mình? Tại sao phải

bắt mình khổ sở chờ đợi ở bên ngoài trong đêm tối lạnh lẽo?



Bán

Hạ ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ở góc viện có một đống cỏ khô, vì vậy

dứt khoát chui vào làm ổ trong đống cỏ khô đó, chỉ lộ một cái đầu ở bên

ngoài. Ừ, như vậy ấm áp hơn nhiều, ít nhất cũng sẽ không chết rét ở bên

ngoài.



=== ===



Cũng không biết trải qua bao lâu, Bán Hạ ngủ

thiếp đi trong rét lạnh, nàng mơ thấy rất nhiều điều. Nằm mơ thấy mình

giãy giua trong nước băng hàn thấu xương, lại nằm mơ thấy mình bay lượn

trong không trung, lại mông lung phảng phất như quay trở lại kiếp trước, nàng nằm ở trên ghế sa lon ấm áp, uống cà phê thơm nức, hí mắt nhìn

người đối diện.



Người kia cười với mình, người được cưng chiều thành một đống thói xấu, những thói xấu này, đều sẽ hại chính bản thân. . . . . .



Thời điểm đó, Bán Hạ ngay cả mắt cũng lười mở ra, nàng cười híp mắt làm

nũng, coi như toàn thế giới sẽ hại ta, người đó cũng sẽ không. . . . . .



Nhưng sau đó thì sao, sau đó thì sao. . . . . .



Nàng mở choàng mắt, ánh mặt trời chói mắt bắn tới, nàng vội vàng lại nhắm mắt lại.



Lần nữa từ từ mở mắt, đây là nơi nào?



Bên tai có tiếng chim hót ríu rít, trước mắt là cành lá xanh thẫm của cây cổ thụ, bên cạnh giống như còn có mấy đóa hoa nhỏ.



Chẳng lẽ nàng chết rồi, đi tới Thiên đường?



Đang lúc này, trước mắt nàng chợt thêm một người.



Người kia mặt mày thô kệch, ánh mắt sắc bén, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, trên cằm còn có râu hơi cứng. Tóc vì vừa tắm xong còn chưa hoàn toàn khô,

dùng sợi dây lung tung buộc lại rũ xuống một bên, trong tay cầm một cái

giỏ trúc, trong giỏ có trái cây, thịt khô, còn có ống trúc bốc hơi nóng.



Vô Mạt thấy Bán Hạ nhìn mình cằm chằm, trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng khả nghi: "Cô... cô đói bụng sao?"



Bán Hạ gật đầu, quả thật có chút đói bụng, vì vậy liền muốn đứng dậy.
vinh dự lớn lao, bởi vì Tộc trưởng ở trong thôn đại biểu cho Kiếm Linh

cùng Địa Nô. Do Tộc trưởng chủ trì hôn lễ, vợ chồng chắc chắn được Kiếm Linh cùng Địa Nô che chở từ đó bách niên hảo hợp nắm tay cả đời.



Bán Hạ vui mừng xong, lại thấy lo lắng, không nhịn được lắc đầu nói: "Tộc

trưởng, Bán Hạ cám ơn ngài, nhưng thân thể của ngài hôm nay không bằng

lúc trước. . . . . ."



Tộc trưởng cười lắc lắc đầu: "Chính là bởi

vì thân thể ta không tốt, cho nên mới muốn chủ trì một chuyện vui để cho ta thay bản thân tăng chút Phúc Lộc."



Bán Hạ vừa nghe, cảm thấy điều này cũng có đạo lý, liền quỳ xuống đất, lần nữa cảm tạ che chở của Tộc trưởng với mình và Vô Mạt.



=== ====



Tộc trưởng làm chủ trì cho hôn sự của Bán Hạ cùng Vô Mạt, chuyện này kinh

động cả thôn. Đối với người Vọng Tộc mà nói, quyết định của Tộc trưởng

chính là quyết định của Địa Nô, chúc phúc của Tộc trưởng chính là chúc

phúc đến từ thần nhân Kiếm Linh.



Lập tức không còn có người nào

chất vấn quyết định của Bán Hạ, không còn tiểu tử nào thấy uất ức. Tô

lão cha cũng thẳng thắt lưng, mỗi lần ăn xong cơm trưa lại đi đến chỗ

đám người tụ tập nói chuyện trên đường cái, đang khi nói chuyện ba câu

không rời hôn sự của khuê nữ Bán Hạ.



Mà lúc này vấn đề mọi người

càng hiếu kỳ hơn chính là Vô Mạt, rốt cuộc có tính là người Vọng Tộc

không? Lẽ ra hắn là đứa bé không có cha, mẹ của hắn là người Vọng Tộc,

vậy hắn cũng có thể là người trong thôn đúng không? Mọi người thảo luận

rối rít, có người nói đúng, có người nói không tính.



Lúc này Thụy lão nhân chợt nói một câu: "Các ngươi không nên quên mẫu thân Vô Mạt là ai."



Mọi người nhất thời không nói gì nữa.



Tộc trưởng có mười hai con, thương yêu nhất chính là nữ nhi A Thủy tuổi già mới có.



Nhưng A Thủy lại thích người ngoài, lại bị người ngoài vứt bỏ.



A Thủy đến chết cũng không cầu được tha thứ của Tộc trưởng, thậm chí đến

đứa con sinh hạ trong lúc sinh tử cũng bị vứt bỏ trên núi hoang mặc kệ

tự sanh tự diệt.



Tất cả mọi người không lên tiếng, chuyện này

không biết đã qua bao nhiêu năm, Tộc trưởng nguyện ý tự mình chủ trì hôn lễ của người bị mọi người gọi là người chẳng lành đó, có phải là ông đã tha thứ cho nữ nhi phản bội tổ tông không.



Cũng không biết là người nào nói trước: "Mặc kệ như thế nào, chuyện này chúng ta vẫn tuân theo ý Tộc trưởng."



Những người khác cũng vội vàng gật đầu phụ họa: "Đúng, Tộc trưởng nói phải là phải, nói không phải là thì là không phải, chúng ta toàn bộ nghe ông."