Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 9 :
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Có sự chấp nhận của
Tộc trưởng, Bán Hạ rốt cuộc không phí sức đi thuyết phục phụ thân nữa.
Dù sao phụ thân rất tôn kính Tộc trưởng, ông cả đời cũng sẽ không làm
trái ý Tộc trưởng.
Trên thực tế, khi Tô lão cha nghe được tin này, trong lòng mặc dù khổ sở, nhưng vẫn đồng ý.
Ông khổ sở là vì cả đời con gái cả của mình coi như đã bị phá hủy, con gái
thứ hai thế nhưng lại muốn gả cho cái tên chẳng lành đó, đó là kẻ mà
người trong thôn ai cũng không muốn gặp. Hắn quả thật không dám tưởng
tượng cuộc sống của Bán Hạ về sau sẽ như thế nào.
Hắn nhìn con
gái út Nhẫn Đông, cơ hồ đem tất cả hi vọng ký thác lên người Nhẫn Đông.
Gả cho cháu trai Tộc trưởng —— Tộc trưởng tương lai, đây là chuyện tốt
đẹp cuối cùng trong nhà.
Những người khác nghe tộc trưởng nói Bán Hạ có ý với tên Vô Mạt chẳng lành kia, rối rít bày tỏ chất vấn, còn có
tiểu tử rất tức giận tìm tới cửa, chất vấn Bán Hạ chẳng lẽ mình không
bằng cái tên Dã Nhân Vô Mạt đó sao?
Bán Hạ đối với chuyện này thì dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa không để ý tới.
Thật may là đã được Tộc trưởng đồng ý , bằng không, Bán Hạ thật có chút không chống đỡ được.
Mà càng thêm phiền trong lúc này chính là Nghênh Xuân rốt cuộc cũng trở
lại. Tuân theo dặn dò của Tộc trưởng, bao lớn bao nhỏ cùng với nha hoàn
tôi tớ nàng cũng không có mang đến, nàng là một mình trở về tộc .
Nghênh Xuân trở về mỗi ngày đều lôi kéo Nhẫn Đông, nói chút chuyện bên ngoài,
nói đến chỗ hưng phấn, không nhịn được đả kích Nhẫn Đông: "Tuy nói Mộc
Dương về sau sẽ là tộc trưởng , nhưng ở nơi chim cũng không có này thì
làm tộc trưởng có được gì chứ? Cả đời ngay cả bộ y phục đẹp đẽ cũng
không có, kém xa mấy thiếu phu nhân ở bên ngoài. Bằng vẻ thùy mị của
muội, sau khi ra ngoài ta nhất định có thể kiếm cho muội một người tốt."
Nhẫn Đông lúc bắt đầu nghe cũng hâm mộ không thôi, sau đó lại nghe nói đi ra ngoài tìm một nhà khá giả, nhất thời rụt cổ lại, ấp úng nói: "Vẫn là
thôi đi, ta...ta và Mộc Dương rất tốt, chúng ta sắp thành thân rồi."
Nghênh Xuân suy nghĩ một chút cũng đúng: "Mộc Dương vẫn coi như không tồi,
muội gả cho hắn cũng đúng rất tốt cho mình, nhưng ——" Nghênh Xuân lời
nói chuyển một cái: "Bán Hạ tại sao lại toàn tâm toàn ý muốn gả cho cái
tên Dã Nhân kia? Đầu muội ấy bị sao thế?"
Nhẫn Đông thấy bốn bề
vắng lặng, lại gần tai tỷ tỷ nhỏ giọng nói: "Ta nghe lén được, nói là
thật ra Nhị tỷ lấy được nha nha thảo, đều là do Vô Mạt giúp một tay
khác, đối mặt người Vọng Tộc ghét bỏ cùng bài trừ, hắn cũng có cảm giác
tự ti.
Bán Hạ suy nghĩ ra cái này, cũng không vòng vèo nữa, dứt
khoát tiến về phía trước hướng về phía hắn cười dịu dàng: "Ta không muốn gả cho bọn họ, cho nên những người đó chạy đến chỗ huynh giương oai, đó là bọn họ ghen tỵ huynh, ghen tỵ ta muốn gả cho huynh."
Vô Mạt nghe thế, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hắn chỉ thấy nét mặt tươi cười như hoa của Bán Hạ trước mặt: "Thế nào, có phải huynh không muốn lấy ta sao?"
Vô Mạt trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, hắn giống như không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Một lúc lâu, hắn mới kịp phản ứng, nhất thời sắc mặt lạnh xuống: "Không cần, cô không phải gả cho ta!"
Bán Hạ"Nha" một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
Vô Mạt hừ lạnh nói: "Cô là bởi vì ta trợ giúp mới báo ân ta đi, ta không cần."
Bán Hạ lắc đầu, dịu dàng mà kiên định nói: "Không, ta không phải báo ân, ta là cảm thấy huynh rất tốt, so tất cả tiểu tử trong thôn đều giỏi hơn,
cho nên ta mới chịu gả cho huynh."
Trong mắt Vô Mạt thoáng qua
một tia khiếp sợ, nhưng mà hắn rất nhanh đem khiếp sợ này giấu đi, giống như không có chuyện gì nói: "Vậy ta cũng không cần, ta không cần nữ
nhân, cô đi đi." Nói xong, hắn từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay
được giặt cực kỳ sạch sẽ lại gấp vô cùng chỉnh tề, ném trả lại cho Bán
Hạ, sau đó giống như chạy trốn bước nhanh đi vào trong túp lều.
Bán Hạ cảm thấy một tia thất bại, nàng bất đắc dĩ thở dài, lớn tiếng hướng
về phía trong túp lều hô: "Ta sẽ không đi, ta chính là muốn gả cho
huynh!"
Vô Mạt ở bên trong lạnh lùng thốt: "Ta không cưới!"
Bán Hạ tức giận ngược lại hóa cười, dứt khoát tiếp tục kêu: "Vậy ta ở chỗ này đợi một chút, đợi đến huynh nguyện ý mới thôi."
Vô Mạt không tiếp lời nữa, Bán Hạ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm tảng đá ngồi dưới giàn dưa chờ.
Nàng cho là Vô Mạt có lẽ sẽ rất nhanh mở cửa cho mình đi vào, nhưng không
có. Bán Hạ đợi một chút đến trời tối, Vô Mạt cũng không có ý đi ra.
Nhìn mặt trời dần dần đi xuống sau núi, nàng cảm thấy trận trận hàn ý, không nhịn được ôm lấy cánh tay. Nàng thậm chí có một khắc hoài nghi, hoài
nghi Vô Mạt có lẽ thực sự vô tình với mình?
Nếu như hắn có ý với nàng, tại sao lại có thể để cho nàng ở chỗ này chịu đói chịu rét?
Nhưng nghĩ lại tình cảnh trên núi lúc trước, hắn. . . . . . Vẫn rất tốt a. . . . . .