Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 8 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Ai ngờ Vô Mạt chợt đưa bàn tay to lớn ra bắt lấy cánh tay của nàng, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt nàng.



Nàng chỉ cảm thấy mặt nóng ran, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không

nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại vừa vặn rơi trúng vào trên ngực để trần của

hắn, ở đó có một giọt mồ hôi trong suốt đang theo cơ bắp bóng loáng chảy xuống, cuối cùng chảy đến đai lưng trên quần da dê, biến mất. . . . . .



(ai ai, tỷ là sắc nữa a, còn nhìn theo nữa)



Nàng bỗng cảm thấy rối loạn, nhỏ giọng oán trách: "Trời lạnh như vậy, huynh còn không mặc quần áo vào!"



Vô Mạt cũng không để ý tới nên mặc quần áo hay không mặc quần áo, khàn

giọng hỏi "Mới vừa rồi. . . . . . người vừa rồi, là người yêu của cô

sao?"



Bán Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không phải. . . . . ." Bán Hạ cúi đầu nhìn bàn tay trên cổ tay mình.



Cổ tay bị bàn tay hắn nắm thật chặt, có mấy phần mảnh khảnh trắng nõn.

Nàng cố gắng rút về, nhưng rút không nổi, tay hắn như gọng sắt, bóp chặt căn bản không rút ra được.



Vô Mạt khó khăn nuốt nước

miếng thấm ướt cổ họng khô khốc, gương mặt cương nghị chợt ửng hồng, nói chuyện cũng có chút cà lăm: "Mấy ngày trước người tới đây giúp cô cuốc

đất. . . . . . có phải người cô yêu?"



Bán Hạ lần nữa lắc đầu, lấy dũng khí ngẩng đầu lên, hai má đỏ ửng, nhỏ giọng nói: "Không phải. . . . . ."



Bán Hạ lại cúi đầu, khẩn trương nghĩ, kế tiếp hắn sẽ hỏi cái gì, sẽ không

phải là hỏi ai là người mình yêu chứ? Vậy mình nên trả lời như thế nào?

Nói chính là huynh sao? Như vậy có thể phải quá đột ngột hay không? Bán

Hạ lung tung suy nghĩ trong lòng hỗn tạp, không biết làm thế nào cho

phải.



Nhưng ai biết Vô Mạt vẫn trầm mặc không nói , cuối cùng khi Bán Hạ rốt cuộc không kềm chế được ngẩng đầu lên nhìn hắn thì

hắn đang ngơ ngác ngẩn người.



Bán Hạ vừa ngượng ngùng lại vừa cảm thấy buồn bực.



Vô Mạt nhìn đôi mắt ướt át của Bán Hạ mơ hồ có mong đợi, nhưng trong lòng

thì càng cảm thấy khổ sở. Môi hắn giật giật, muốn mở miệng nói gì đó,

nhưng đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì, chợt buông tay Bán Hạ ra,

lùi về sau mấy bước.



Bán Hạ đang đắm chìm trong nồng


Bán Hạ vốn muốn nói, chỉ là bởi vì chuyện nhìn xương thú biết trong tộc sắp có đại nạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng thế

nào. Lúc này Tộc trưởng chủ động nhắc tới, vội đem chuyện mình vào núi

như thế nào, như thế nào gặp được Vô Mạt, Vô Mạt đã trợ giúp mình lấy

được nha nha thảo thế nào nói rõ một lần.



Tộc trưởng sau khi nghe xong, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Hài tử, cháu cảm thấy Vô Mạt là hạng người gì?"



Bán Hạ bị hỏi vấn đề này có chút luống cuống, nhưng vẫn sửa sang lại ý

nghĩ, bình tĩnh mà nói: "Hắn thiện lương, có tình có nghĩa, cũng rất có

tài."



Tộc trưởng nghe xong cười: "Bán Hạ, cháu rất ngưỡng mộ hắn?"



Bán Hạ đỏ mặt , nhưng vẫn gật đầu nói: "Đúng vậy. . . . . ." Nàng lấy dũng

khí tiếp tục nói: "Nhưng nếu Bán Hạ nói mình muốn gả cho Vô Mạt, phụ

thân không chừng sẽ tức chết, cho nên Bán Hạ tới để khẩn cầu Tộc trưởng, đến lúc đó chỉ cần Lão Nhân Gia một câu nói, ai cũng không dám phản đối gì."



Tộc trưởng nghe cười ha ha, rất hứng thú hỏi: "Vậy Vô Mạt thì sao, hắn nghĩ như thế nào?"



Nhắc tới Vô Mạt, Bán Hạ tựa như đưa đám: "Hắn đối với ta hình như cũng có

chút ý tứ, nhưng luôn tránh né, ta không hiểu hắn rốt cuộc nghĩ như thế

nào."



Tộc trưởng nghe lời này, trầm ngâm một phen, vỗ vỗ vai Bán Hạ, hiền lành nói: "Bán Hạ, cháu cũng đã nói, Vô Mạt là một đứa bé ngoan. Hắn từ nhỏ đã sống một mình, thật ra cực kì cơ khổ, hắn tránh né cháu nhất định có nguyên nhân của hắn. Ta biết cháu là người dũng

cảm, nếu như cháu nguyện ý, vậy thì chủ động đi đến gần hắn đi."



Bán Hạ không dám tin tưởng, nàng cho là mình muốn phải nói rất nhiều miệng

mới có thể thuyết phục Tộc trưởng, không ngờ Tộc trưởng sảng khoái đáp

ứng như vậy, không nhịn được mừng rỡ.



Tộc trưởng nhìn

ngoài cửa sổ, thở dài mà nói: "Ta cũng không phải một lão già ngoan cố

không thấu tình đạt lý, hơn hai mươi năm trước ta đã bỏ qua một lần rồi, lần này không nên nữa sai lầm nữa."



Bán Hạ kinh ngạc, hơn hai mươi năm trước bỏ qua một lần, đây là ý gì.



( có khi là ý, tộc trưởng bỏ lỡ mẹ Vô Mạt ý nhỉ)



Tộc trưởng lại hiển nhiên không muốn nhiều lời: "Bán Hạ, ta sẽ tìm phụ thân cháu nói chuyện này, cháu đi ra ngoài trước đi."