Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 18 : Bắt gà

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Hôm nay là Bán Hạ trở về nhà, nàng nghĩ phụ thân tuổi đã già, Nghênh Xuân cũng không phải là

người biết làm việc, sợ sẽ khiến hôn sự của Nhẫn Đông có gì sơ sót, vì

vậy muốn về xem một chút. Tô lão cha thấy Bán Hạ trở về rất là vui mừng, lại thấy Bán Hạ mang về bao lớn bao nhỏ gì đó, thứ nhất khiến ông nở

mày nở mặt, thứ hai cũng là nhìn ra Bán Hạ sống rất ổn, lập tức hết sức

vui mừng, phân phó Nhẫn Đông đem thịt khô treo ở cửa vào để ăn.



Hàng xóm láng giềng cũng đều tới đây thăm hỏi, hỏi cái này hỏi cái kia đều

có, phần lớn đều xoay quanh Vô Mạt, buồn cười nhất chính là Ngưu thẩm

sát vách lại hỏi Vô Mạt có khi dễ Bán Hạ hay không, nếu như khi dễ, cùng lắm thì ta không cần hôn sự này nữa, có thể trở về gả lần nữa. Cái này

làm cho Bán Hạ dở khóc dở cười, thì ra mình đã lập gia đình rồi mà Ngưu

thẩm này vẫn còn nhớ thương.



Bán Hạ hỏi phụ thân chuyện hôn sự

của Nhẫn Đông, phụ thân rất mất hứng, từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng: "Thôi, ta cũng vậy không quản được hai nữ nhi bất hiếu đó, chúng muốn

làm thế nào thì cứ làm thế ấy đi, dù sao khi nàng thành thân ta cũng

không đi, ta đâu muốn bất bộ mặt già này đi." Bán Hạ biết phụ thân phải

không vui khi Nhẫn Đông dùng đồ Nghênh Xuân mang tới làm đồ cưới, nhưng

nàng cũng phát hiện Nhẫn Đông có ý muốn so sánh với mình, vì vậy chuyện

này nàng không thể chen miệng, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu

không nói.



Trời sắp tối thì Bán Hạ nghĩ tới nên trở về làm cơm

tối cho Vô Mạt, rồi muốn đứng dậy rời đi. Ai ngờ nhìn xung quanh lại

không thấy Nghênh Xuân, Tô lão cha cũng phát hiện đại nữ nhi không thấy

tung tích, liền thuận miệng nói: "Có lẽ đi la cà bên hàng xóm rồi."



Bán Hạ suy nghĩ một chút cảm thấy cõ lẽ thế, cũng không suy nghĩ nhiều, cáo biệt phụ thân và muội muội trở về nhà chồng.



Ai ngờ khi mới ra cửa đến đoạn khuất đầu tiên, liền thấy góc tường có hai

bóng người, một rõ ràng là tỷ tỷ Nghênh Xuân của mình, một người khác là một nam nhân râu quai nón không quen biết, nhìn dáng dấp hai người

giống như đang tranh chấp gì đó.



Bán Hạ trong lòng khẽ động, vội

vàng trốn vào góc không dễ bị phát hiện, sau đó lặng lẽ đến gần bọn họ,

muốn nghe xem hai người này đang nói cái gì.



Không may hôm nay

gió lớn, âm thanh mơ hồ không rõ, nàng chỉ nghe loáng thoáng được mấy

từ, giống như là "Thần miếu" , "Trông chừng" .



Bán Hạ kinh hãi,

tuy nói nàng sớm biết tỷ tỷ lần này trở về là có dụng ý khác, nhưng

chẳng lẽ nào nàng ta lại hướng về phía thần miếu?



Trong khoảng

thời gian ngắn nàng liên tưởng tới người xa lạ nhìn thấy trước thần miếu vài ngày trước, không khỏi cảm khái Tộc trưởng thần cơ diệu toán, quả

nhiên phái người đi trước nắm đằng chuôi, quỷ mới biết bọn ngoại tộc này đang đánh chủ ý xấu gì chứ!



Bán Hạ e sợ bị tỷ tỷ phát hiện bứt
Lập tức hai người bắt đầu ăn cơm, cơm tối là nấm hoang hầm cách thủy cùng

Gà rừng, món chính vẫn là bánh ngô, còn có một chút rau khô đã phơi chế

thường ngày. Bán Hạ vừa ăn vừa nhìn trộm nhìn Vô Mạt, thấy hắn tâm tình

không tệ, vì vậy mượn cơ hội hỏi "Tối hôm qua mở tộc hội, rốt cuộc là ai nói cái gì sao, làm cho chàng mất hứng như vậy?"



Vô Mạt vừa nghe, nhất thời nghiêm mặt lại, tức giận nhìn Bán Hạ: "Cái người Hậu Viêm gì đó, nàng và hắn có quan hệ thế nào?"



Bán Hạ không hiểu: "Ta cùng hắn? Hắn và chàng không phải cùng một đội sao?"



Vô Mạt khô khan "Ừ" một tiếng.



Bán Hạ càng không hiểu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng lại mang theo chút oán khí của Vô Mạt, chợt hiện linh quang, tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện

trước kia?"



Trước kia, Hậu Viêm này và Cần Thọ lúc trước, đều là vị hôn phu mà phụ thân cho chọn cho nàng.



Tức giận Vô Mạt giấu trong lòng rốt cuộc cũng xuất ra: "Người này, ban đầu

lại chạy đến nhà ta kêu gào, còn đá hỏng cửa, nói là cấm không cho ta

giành nữ nhân của hắn."



A?



Bán Hạ nhanh chóng nhớ đếm cửa nhà Vô Mạt. . . . . . Trên cửa có một lỗ thủng . . . . . .



Bán Hạ bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra người chạy tới nói lung tung với chàng chính là hắn sao!"



Vô Mạt vẫn tức giận: "Đúng."



Bán Hạ nhớ tới chuyện này cũng rất oán giận: "Hừ, cũng bởi vì hắn, chạy đến trước mặt chàng nói lung tung, cũng không biết nói gì với chàng, kết

quả làm cho chàng chặn ta ngoài cửa, hại ta ở trong tổ rơm đông lạnh một đêm!" Giận dữ nói đến đây, vừa cẩn thận nhìn Vô Mạt.



Nha. . . . . .



Nhắc tới cái này, trên khuôn mặt góc cạnh của Vô Mạt có mấy phần áy náy.



Hắn tự tay đặt bàn tay Bán Hạ vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve, nhỏ giọng nói: "Là lỗi của ta, là ta để cho nàng ở bên ngoài chịu lạnh ."



Bán Hạ thật ra cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là cố ý nói như vậy mà thôi, lập tức nhẹ giọng: "Không có việc gì, đông lạnh cả đêm cũng đáng

giá . . . ."



Vô Mạt thuận thế kéo nương tử mình vào lòng, cảm

động nói: "Ta đã sớm nói qua, nàng là cô gái dũng cảm nhất trong Vọng

Tộc . . . . . . Nàng so với ta còn dũng cảm hơn rất nhiều. . . . . ."



Nếu như không phải là cô ấy kiên cường chờ đợi ở trước cửa nhà hắn, có lẽ

hắn cả đời cũng không có dũng khí bước qua một bước này.



Câu chuyện về thân thế của hắn, tựa như cùng một ma chú chụp lên đầu hắn, khiến hắn không dám dễ dàng thân cận với bất kì ai.