Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 19 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Bán Hạ ngay từ đầu đã phát hiện Vô Mạt là một người rất có tài giỏi, chẳng hạn như hắn nướng

Gà rừng, cái loại mỹ vị đặc biệt này người Vọng Tộc rất khó làm ra, lại

chẳng hạn như hắn tự dựng nhà trên cây, thật có thể nói là khéo léo

tuyệt vời làm cho người ta kinh thán không thôi. Nhưng nàng không ngờ,

bàn tay thô ráp của Vô Mạt còn có thể làm những thứ tinh xảo như thế.



Nàng chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ đại khái nói với Vô Mạt một lần chuồng gà nhà nông là dạng gì, thật ra thì kết cấu cụ thể thế nào nàng cũng không

biết, kết quả Vô Mạt liền căn cứ theo lời nàng tạo ra được cái chuồng gà trước mắt này.



Chuồng gà chia thành hai tầng, tầng trên là một

loạt phòng nhỏ, bên trong có ổ cỏ khô, dùng khi gà đẻ trứng. Tầng dưới

là một nhà nhỏ, ba mặt là tường đá, một mặt còn lại là hàng rào, trên

hàng rào còn có một cửa nhỏ, có thể mở ra cho gà ăn hoặc để bắt Gà.



Bán Hạ thấy chuồng gà rất là hưng phấn, vội ra sau núi đem hai con Gà rừng

đang mở đôi mắt ti hí kinh hoàng nhét vào đó, lúc đầu hai con gà có vẻ

rất sợ, sau đó Bán Hạ lại tìm cho nó một chén đá, trong chén cho chút

nước và ngô, hai con Gà do dự một chút rốt cuộc cũng không nhịn được ham muốn cẩn thận dè dặt bắt đầu ăn.



Bán Hạ vỗ vỗ hai tay dính lông

gà của mình, hài lòng nói với Vô Mạt: "Về sau bất cứ con gà nào chàng

bắt được, không cần biết là trống hay mái, cũng không quản thuộc giống

gì, trước cứ nuôi ở trong chuồng gà nhà chúng ta, ta muốn chúng nó đẻ

trứng cho ta."



Vô Mạt mặc dù cũng từng nhặt trứng chim trứng gà

trong núi để ăn, nhưng nói bắt đám gà mái ở chung một chỗ đặc biệt để đẻ trứng, hắn chưa từng nghe nói qua. Chỉ là nhìn nương tử mình hào hứng

bừng bừng, hắn cũng không muốn làm nàng mất hứng, vì vậy đồng ý về sau

cứ nhìn thấy Gà, đều bắt trở về.



Hai người vừa nói xong chuyện

này, Vô Mạt chợt quay đầu nhìn sang con đường nhỏ cạnh nhà tranh, Bán Hạ cũng nhìn theo, lại thấy có một nam tử trung niên mặc y phục của người

ngoại tộc đi tới, sau lưng hắn có hai tôi tớ khiêng một cái rương nặng

nề.



Bán Hạ nhìn thấy người này đang đi về phía nhà mình, kinh ngạc hỏi Vô Mạt: "Chàng biết người này?"



Vô Mạt cau mày: "Giống như đã từng gặp qua."



Khi đang nói chuyện trung niên nam tử kia đã đến trước cổng ở hàng rào, hắn nhìn thấy Vô Mạt xem ra rất ngạc nhiên, rồi như trút được gánh nặng lau mồ hôi trên trán: "Ân nhân, cuối cùng cũng tìm được nhà ngài!"



Ân nhân? Bán Hạ nhìn sang, chỉ thấy khóe miệng Vô Mạt hơi co rút, hờ hững

nhìn người nọ một cái, liền quay đầu về phía nàng nói: "Nàng vào nhà

trước đi."



Bán Hạ nhu thuận gật đầu một cái, đi thẳng vào nhà.

Chỉ là sau khi nàng đóng cửa lại, lòng hiếu kỳ nổi lên, liền qua khe cửa nhìn trộm ra bên ngoài.


Sau đó mấy lão nhân chỉ trích càng

nhiều hơn, nhưng người trẻ tuổi mà, nhìn thấy nhiều món đồ hoa lệ như

vậy cũng rất thích thú, nghĩ nếu lần này Tộc trưởng không phản đối, vậy

sau này khi mình thành thân, có phải cũng có thể lấy đồ mà chỉ ngoại

nhân mới có để trang điểm một phen đúng không? Thế nhưng những thứ hiếm

lạ này từ đâu mà đến, dĩ nhiên là đến từ những ngoại nhân luôn sống ở

bên ngoài thôn cả năm chứ sao.



Thế là trong thời gian ngắn, người Vọng Tộc cùng ngoại nhân vốn chỉ lén lút tiến hành trao đổi rất ít, lại từ từ có khuynh hướng tăng lên.



Người ngoại tộc dưới chân núi

Thượng Cổ, có người đến hái thuốc có thương nhân an phận thủ thường,

nhưng cũng có người gây rối có mưu đồ khác, vì thế liền có người hướng

người Vọng Tộc hỏi thăm chuyện về Thần Miếu, thậm chí hỏi chi tiết tình

hình luân phiên trông giữ Thần Miếu.



Tộc trưởng vì thế đặc biệt

mở ra một tộc hội (hội nghị toàn tộc), nghiêm lệnh cấm chỉ cùng người

ngoại tộc đàm luận về Thần Miếu —— nhưng đối với chuyện trao đổi tăng

lên vẫn chưa nói gì.



Đây càng khiến người trẻ tuổi trong tộc hùng tâm bừng bừng rút được một kết luận: có một số việc, có thể làm.



Khi bọn họ rảnh rỗi Tộc trưởng sẽ tổ chức cuộc lên núi săn thú hái thuốc,

những thứ lấy được bình thường đều giao cho Tộc trưởng phân phối . Nhưng trong tộc bây giờ cũng không còn ngăn cản bọn họ dậy sớm tự mình chuẩn

bị lương khô (ghi là dã vị nhưng ta tự ý sửa lại cho hợp) đi hái thuốc

làm của riêng đúng không? Vì vậy liền nhiều thanh niên mong muốn sớm có

thể cưới tân nương tử đều thừa dịp rỗi rãnh chạy vào trong núi.



Mấy lão nhân từng người một khóc lóc nức nở, giữ quy củ bao nhiêu năm,

chẳng lẽ liền bị phá hỏng trên tay đám hậu sinh không hiểu chuyện này?

Vì ham mê một chút ăn mặc, bọn họ cứ như vậy liền không để ý đến quy củ

của tổ tông sao? Bây giờ có thể trao đổi chút đồ ăn mặc, về sau khó

tránh khỏi càng phá nhiều kiêng kỵ hơn!



Bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi Tộc trưởng, có phải đã già rồi nên hồ đồ hay không? Hay là bởi vì cháu dâu mình mà thiên vị?



Không không không, bọn họ rất nhanh phủ định ý nghĩ của mình, đây là không

thể nào, Tộc trưởng là người anh minh quyết đoán cỡ nào, chí công vô

tư cỡ nào chứ!



Lão nhân nhiều tuổi nhất trong tộc chống gậy tới

nhà Tộc trưởng khóc lóc, đau khổ nói: Tộc trưởng, người chớ quên, hơn

hai mươi năm trước, người vì tộc quy, có thể đem tiểu nhi nữ mình thương yêu nhất bức đến tử lộ đó!