Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 20 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Cuộc sống trong núi

rất đơn giản, mỗi ngày chỉ là cho gà ăn, hóng mát, rửa chén, nấu cơm.

Nếu thời tiết tốt tuyết tan rồi, bản thân lại nhàn rỗi, liền hẹn mấy cô

nương phụ nhân trong thôn cùng đi vào trong núi nhặt chút quả khô cùng

với nấm lạnh khô, những thứ này nấu với cháo ngô phải nói mùi vị cực kì

tuyệt vời. Không đến mấy ngày, Bán Hạ đã nhặt được nửa bao bố.



Thức ăn thiếu thốn khiến Bán Hạ thích để dành, nàng hôm nay thấy nhiều lương thực như vậy trong lòng liền tràn ngập hoan tâm.



Vô Mạt cơ hồ mỗi ngày vào núi săn thú đều mang về một hai con gà rừng, hôm nay trong chuồng gà của Bán Hạ đã nhét đầy gà rừng, bình thường luôn là ồn ào ầm ĩ. Bán Hạ bắt đầu thử huấn luyện cho bọn chúng đẻ trứng trong

ổ, nhưng những con gà rừng sống hoang dã trong núi đâu dễ tính như mấy

chú gà nuôi trong nhà đâu, vì vậy Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là đi khắp sân tìm trứng gà, mọi góc trong nhà cỏ, hoặc là dưới hàng rào.



Qua mấy ngày, nàng chợt tỉnh ngộ, vội cầm một quả trứng gà quý giá đặt ở

tầng trên chuồng gà, rồi ôm một con gà bỏ vào kêu cục tác liên tục muốn

nó đẻ trứng. Trải qua một phen trận đấu lông gà bay toán loạn, con gà

đáng thương này chỉ có thể thuận theo thôi. . . . . . Một khởi đầu mới

tốt đẹp cứ như vậy xuất hiện, Gà rừng dần dần cũng quen với việc đẻ

trứng trong chuồng gà do Bán Hạ chuẩn bị.



Lo xong ổ Gà rừng, Bán

Hạ bắt đầu suy nghĩ muốn làm cho Vô Mạt một cái áo choàng mới. Mùa đông ở chân núi Thượng Cổ khá dài, Bán Hạ tính toán thời tiết lạnh còn phải

kéo dài hai ba tháng nữa. Nàng nghĩ nên nhanh nhanh làm áo khoác cho Vô

Mạt, về sau khi đi bảo vệ thần miếu cũng không đến nỗi đông lạnh. Tuy

nói hắn là người không sợ lạnh , nhưng nàng nhìn thấy cũng cảm thấy đau

lòng mà.



Một ngày kia Bán Hạ làm xong cơm tối, liền ở trong phòng may áo cho Vô Mạt, chính là dùng chỗ vải thô mà trước kia nàng đã đưa

cho hắn, may phần vạt áo. Người Vọng Tộc sử dụng kim do xương thú mài

thành, nói chung vẫn dùng không tốt bằng kim sắt bên ngoài, Bán Hạ mặc

dù đã sớm làm quen những thứ này, cũng thỉnh thoảng bị thương ở tay.



Đang làm, liền nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Bán Hạ biết đó là Vô Mạt trở lại, vội ra ngoài nghênh đón.



Thế nhưng Vô Mạt lúc này lại không giống như ngày thường quẳng con mồi

phịch một tiếng xuống đất, mà ôm trong ngực thứ gì đó không biết đi vào

nhà, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.



Bán Hạ chỉ cho là đã xảy ra chuyện gì, hỏi vội: "Hôm nay thế nào?"



Vô Mạt nhìn tiểu nương tử của mình, chỉ thấy vóc người nàng thướt tha

khuôn mặt mềm mại, hai mắt giống như đầy nước . Hắn cười , đem thứ đang

ôm trong ngực kia đặt lên trên giường: "Xem ta mang về cái gì cho nàng

này."



Bán Hạ nhìn thứ trên giường, kinh ngạc trợn to hai mắt: "Đây là ——"



Là da bạch hồ, tất cả đều trắng như tuyết không có một tia tạp màu, đã sơ

chế xong xuôi, có chừng mấy chục tấm, để tán loạn trên giường.



Bán Hạ không nhịn được đưa tay vuốt ve số da hồ li này, mềm mại nhẵn nhụi,

bóng loáng thoải mái, vừa nhìn đã biết là da hồ li thượng phẩm.



Bán Hạ ngẩng đầu giật mình hỏi Vô Mạt: "Chàng lấy ở đâu vậy?"



Bạch hồ trong núi Thượng Cổ rất nhiều, thỉnh thoảng săn được một hai con


Vô Mạt lắc đầu: "Nói đến yêu quái, ta cũng không tin, ta ở trong núi hơn hai mươi năm, cũng chưa bao giờ gặp phải yêu quái nào."



Bán Hạ cũng chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, dù sao trong truyền thuyết Vọng

Tộc có rất nhiều bản, sao mọi người có thể tin tất cả chứ.



Hai vợ chồng vừa lôi kéo việc nhà, vừa đem áo khoác Bạch Hồ mới làm lấy ra.

Bán Hạ mặc lên người cảm thấy cực kỳ ấm áp nhẹ nhàng, không nhịn được

đắc ý xoay một vòng cho Vô Mạt nhìn.



Vô Mạt chỉ thấy áo khoác da

hồ li này trắng như tuyết làm nổi bật khuôn mặt tươi cười ửng đỏ của

nàng, không nhịn được tới gần ôm nàng vào ngực, lại chỉ thấy hai mắt

nàng rưng rưng như dòng suối ngày xuân, hai má đỏ rực giống như bông hoa nhỏ mới nở trong núi, nhưng động lòng người nhất chính là nụ cười của

nàng. Nàng cười một tiếng , Vô Mạt lại cảm thấy toàn bộ băng tuyết trên

núi Thượng Cổ đều hòa tan .



Bán Hạ tự nhiên nhìn thấy đôi mắt

nóng bỏng cơ hồ có thể thiêu cháy người của Vô Mạt, nàng nghịch ngợm

kiễng chân, ôm cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Chàng mặc áo khoác da hổ, ta mặc

áo khoác Bạch Hồ, chúng ta một đen một trắng, rất xứng đôi đấy."



Vô Mạt không nói lời nào, hắn chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia ở

trước mắt mình chuyển động khép mở không ngừng, không nhịn được cúi đầu

hôn lên.



Đang lúc trong phòng sắp tràn ngập một mảnh kiều diễm, Vô Mạt chợt buông Bán Hạ ra.



Bán Hạ đáng thương khuôn mặt tràn đầy xuân sắc hai mắt ướt át, đang chờ đợi được tiếp tục hôn, lại bị ngừng lại như vậy, nàng nháy chớp chớp đôi

mắt bối rối, nỉ non bất mãn hỏi: "Làm sao vậy?"



Vô Mạt bất đắc dĩ liếc nhìn bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Có người tới. Giống như. . . . . . Là một nữ nhân."



Bán Hạ chau mày, sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là tỷ muội nào hẹn mình ra ngoài? Nhưng cũng không thể tới lúc này a.



Nhưng nàng vẫn tranh thủ thời gian lau miệng, lại cởi áo khoác bạch hồ ra vội vàng nhét vào trong ngăn tủ.



====



Người tới cửa vào giờ lên đèn này lại là Nhẫn Đông.



Nhẫn Đông là vừa mới thành hôn, xem ra những ngày sau khi thành thân cũng không tệ, nàng cười ngọt ngào đi vào sân nhà Bán Hạ.



Bán Hạ đi ra khỏi nhà lá, thấy nàng mặc áo da dê mới, trên đầu còn mang

trâm hoa tự chế, không khỏi cười nói: "Nhẫn Đông, muội sau khi lập gia

đình lại càng ngày càng xinh đẹp nha."



Nhẫn Đông cười đến lông

mày cũng cong lên: "Tỷ, không được trêu ghẹo người ta! Ta cố ý ghé thăm

người một chút." Nói xong liền đi về phía Bán Hạ.



Nhưng khi nàng nhấc chân, chợt bị trượt, thiếu chút nữa té ngã trên đất.



Bán Hạ cả kinh, vội chạy đến đỡ nàng, cúi đầu nhìn, lại thì ra là cứt gà, vừa vặn bị Nhẫn Đông đạp lên.