Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 22 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Vô Mạt nhíu mày, lắc đầu nói: "Nó không nói gì, chỉ là ban đêm cảm thấy xao động, cho nên đứng lên kêu gào mấy tiếng."



Hắn hơi dừng lại, rồi mới chậm rãi nói tiếp: "Nó là Tiểu Hắc."



Bán Hạ vừa nghe, lấy làm kinh hãi: "Chàng có nghe lầm không?"



Vô Mạt gật đầu: "Không sai. Mặc dù tách ra đã nhiều năm, nhưng tiếng tru của Tiểu Hắc ta vẫn nhận ra được ."



Hắn đi tới đi lui trong phòng, cau mày trầm tư một lát, mới lên tiếng: "Ta

nghe tiếng kiếm kêu trong thần miếu kia, giống như đang kêu gọi cái gì. . . . . ."



Bán Hạ nghe cái này, cũng cảm thấy kỳ quái : "Thần miếu đang kêu gọi cái gì? Cũng không đến phải đang kêu gọi Tiểu Hắc chứ?"



Vô Mạt lắc đầu lần nữa: "Hẳn là không phải. Khứu giác cùng cảm giác của

sói luôn luôn nhạy bén, Tiểu Hắc có lẽ nghe được tiếng kiếm kêu, cảm

thấy khác thường, vì vậy mới nửa đêm kêu gào thôi."



Bán Hạ suy

nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, liền không hỏi nữa, thế nhưng tiếng

động khác thường lúc nửa đêm, rốt cuộc vẫn làm cho người ta lo lắng.



Vô Mạt biết Bán Hạ đang lo lắng, nhưng sâu trong nội tâm của hắn lại có lo lắng sâu hơn. Núi Thượng Cổ có nhiều sói như vậy, tại sao chỉ có Tiểu

Hắc kêu gào trong núi rừng yên tĩnh?



Cả ngày nay, Vô Mạt làm việc luôn có chút không yên lòng, mãi cho đến tối, mắt thấy Bán Hạ bên cạnh đã ngủ thiếp đi, hắn vẫn không cách nào ngủ được.



Nhắm mắt lại, nghiêng tai lắng nghe, trong lòng Vô Mạt khẽ động.



Thính lực của hắn tốt hơn người thường rất nhiều, hắn giống như nghe được âm thanh gì đó.



Vô Mạt cẩn thận đứng dậy, rón rén không làm kinh động đến Bán Hạ đang ngủ say bên cạnh, không mặc thêm y phục ra ngoài cửa, vừa mới mở cửa, liền

thấy ánh trăng như hoa chiếu vào trong sân, mà ở bên ngoài tường rào,

một con dã lang toàn thân màu đen giống như hình vẽ đang lẳng lặng đứng

nghiêm ở đó, giống như đợi mình đã lâu.



Vô Mạt trong lòng chấn

động, nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ từ đi tới trước hàng rào, ngồi xổm

xuống, lặng lẽ nhìn Dã Lang trước mắt.



"Tiểu Hắc, đã xảy ra chuyện gì sao?" Hắn nhẹ giọng hỏi nó.



Tiểu Hắc không phát ra bất kì tiếng động gì, mắt sói dưới ánh trăng phát ra ánh sáng âm u dày đặc, lẳng lặng nhìn Vô Mạt.



Vô Mạt cố gắng vươn tay, muốn sờ sờ tai Tiểu Hắc, nhưng bàn tay đến một nửa liền ngừng lại.



Hắn biết sói là loài rất có linh tính, nếu như mình sờ vào Tiểu Hắc, để con sói khác ngửi thấy mùi của mình trên người Tiểu Hắc, đối với Tiểu Hắc

sẽ không tốt.



Vô Mạt ân cần hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi có phải không thoải mái đúng không?"



Tối nay Tiểu Hắc nhìn rất khác so với dáng vẻ uy phong lẫm lẫm ngày đó khi

đứng trên sườn núi, có chút giống như Tiểu Hắc quen thuộc ngày còn nhỏ.



Tiểu Hắc cúi đầu, không nói, trong đôi mắt màu xanh lá cây toát ra ánh sáng đau thương làm cho người ta khó có thể hiểu được.



Vô Mạt khẽ thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Hắc, ngươi khó chịu à, tại sao?"


năng từ từ huấn luyện chỗ Gà này đẻ trứng vào ổ a!



Bán Hạ thấy

tình cảnh này, nói mọi người đừng có gấp, nàng lấy ra một sọt trứng gà,

lại tìm đến một số lông cừu cừu, bắt một con gà mái bắt nó ngồi

trên sọt trứng đó.



Tất cả mọi người cảm thấy mới mẻ, ngay cả Vô

Mạt đều có chút không tin, hắn mặc dù biết Gà trong núi có lẽ cũng ấp

trứng như vậy, nhưng hôm nay ở nhà làm không biết có được không?



Bán Hạ trong lòng cũng hoang mang , nàng cũng chưa làm chuyện này bao giờ, chỉ biết là đại khái mà thôi.



Ngày ngày đều thấp thỏm chờ đợi, mãi cho đến ngày thứ hai mươi, Bán Hạ chợt

nghe sơn động sau nhà có tiếng chiêm chiếp của gà con, nàng vội đến

nhìn, hay thật, lại là một con gà nhỏ lông vàng, tròn xoe một đoàn màu

vàng, nộn nộn, lộ ra đôi mắt ti hí màu đen cùng mỏ nhọn nhỏ nhắn, cẩn

thận dè dặt nhìn Bán Hạ.



Bán Hạ mừng rỡ, nhưng nàng vẫn khống chế được tâm tình, lặng lẽ đi ra.



Mấy ngày kế tiếp, gà con từng con một nở ra, rất nhanh gà con trong nhà đã được một bầy rồi.



Bán Hạ lấy ngô loại tốt nhất, rửa sạch đặt vào chén gỗ, sau đó bắt đầu cho

vào nồi chưng, không lâu sau thì chưng chín rồi, nàng đem số ngô đã hấp

mềm đưa cho gà con ăn, gà con ríu ra ríu rít đã chạy tới vây quanh mổ,

không lâu đã ăn sạch sẽ.



Nhẫn Đông cũng đúng lúc tới nhà Bán Hạ

xem náo nhiệt, thấy tình cảnh này hơi đau lòng: "Nghiệp chướng a, lấy

ngô tốt như vậy cho Gà ăn." Ngô, đây là lương thực duy nhất trên bàn cơm của người Vọng Tộc, kiếm được không dễ, người nhà bình thường đều không dám ăn, tại sao có thể cho mấy con gà rừng này ăn chứ.



Bán Hạ

vừa đem con gà con này thả vào trong sọt tre, vừa nói: "Ngô, người ăn

cũng chỉ là ăn thôi, cho Gà ăn, chúng có thể lớn lên, bọn chúng sau khi

lớn lên sẽ đẻ trứng cho chúng ta, đây là nguồn ăn liên tục."



Bán

Hạ đem con gà con nuôi hơi lớn chút, phân cho người trong thôn, mỗi nhà

đều đưa mấy con. Nhà được nhận thì thiên ân vạn tạ cầm về nuôi, nhà

không có thì không vui. Vì vậy Bán Hạ lại bắt đầu ấp trứng đám tiếp

theo, cả đầu mùa xuân, Bán Hạ cơ hồ đem toàn bộ số trứng tích trữ trong

nhà mang đi ấp rồi, mà trong thôn nhà nhà đều có thể nghe được tiếng

ríu rít không ngừng.



Bọn họ mới bắt đầu nuôi gà, tự nhiên có vô

số điều không hiểu, hôm nay này Gà không ăn gạo, ngày mai này Gà giống

như ỉu xìu, rối rít chạy tới hỏi Bán Hạ. Bán Hạ thật ra thì cũng không

hiểu lắm, dù sao mặc dù nàng nàng có học một chút kiến thức thảo dược ở chỗ thượng nhân, nhưng đó là với người cũng không phải đối với Gà .

Nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói ra kinh nghiệm nuôi gà của mình, tất cả

mọi người đều rất tin phục Bán Hạ.



Nhẫn Đông cũng không vui lắm,

nàng thấy tỷ tỷ chia cái này chia cái nọ, tại sao lại chỉ cho muội muội

ruột như mình có năm ba con như vậy, tốt xấu gì cũng lớn lên từ một nhà, tại sao lại không chiếu cố nhau nhiều một chút chứ.