Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 23 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Một ngày kia, Bán Hạ

đang trong nhà Thất Cân bà bà giúp bà nhìn mấy con gà con bị làm sao một chút, chợt có người bên ngoài kích động chạy tới: "Bà bà, chuyện lớn

không được rồi, tôn tử nhà bà phen này sợ không giữ được!" Nói xong liên tục vỗ ngực khóc lớn không thôi.



Bán Hạ vừa nhìn, người này

chính là con dâu của Thất Cân bà bà Dã Hoa Nhi, cũng không biết đã xảy

ra chuyện gì, mà khóc lớn như vậy.



Thất Cân bà bà cũng sợ hết

hồn, vội hỏi đến cùng. Thì ra là bắt đầu từ tối hôm qua, tôn tử mới hơn

một tuổi của Thất Cân bà bà không chịu bú sữa, cứng rắn ép cũng không

ăn. Lúc ấy cũng không để ý, chỉ cho là nó không muốn ăn, liền để nó đói

bụng một đêm, kết quả cả ngày, vẫn không có ị, chỉ là nôn mửa.



Dã Hoa liền mang đứa nhỏ này tới thượng nhân để chẩn trị, thượng nhân cho nó uống thuốc, quả nhiên nó đã ị. Vốn tưởng rằng lần này là tốt, nhưng

Dã Hoa Nhi thấy phân nhất thời sợ đến choáng váng, rõ ràng là đi ngoài

ra máu!



Dã Hoa Nhi mặt mũi trắng bệch, vội vàng mời thượng nhân

tới đây. Thượng nhân nhìn kỹ huyết thỉ, nhất thời lắc đầu mà thở

dài nói không cứu được.



Thất Cân bà bà vừa nghe câu này, sắc mặt cũng là trắng bệch, khóc nói: "Ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, chuyện này ta là đã từng gặp. Ban đầu muội muội Tri Thu của Bán Hạ chết non,

cũng là bị bệnh này, sống sờ sờ đó đột nhiên chết rồi ! Nghiệp chướng a, không ngờ tôn tử đáng thương của ta cũng bị như vậy."



Nhà Bán Hạ vốn là có một muội muội gọi Tri Thu, vì vậy tỷ muội các nàng đặt tên là Nghênh Xuân, Bán Hạ, Tri Thu, Nhẫn Đông. Tri Thu muội muội mất lúc Bán

Hạ còn nhỏ, đầu mơ mơ màng màng không nhớ nổi chuyện đời trước, vì vậy

nàng cũng không biết muội muội của mình mắc bệnh này rồi mất.



Lập tức Bán Hạ suy nghĩ một chút, đỡ Thất Cân bà bà cùng đi nhìn tiểu tôn

tử, quả nhiên trông thấy liền huyết sắc đại tiện ở chỗ ấy, nhìn thấy mà

ghê người.



Bán Hạ cau mày, trong đầu cố gắng nghĩ lại, cái này dường như nàng cũng biết, chỉ là nhất thời nhớ không rõ.



Nàng gõ đầu mình một cái, bỗng nhiên một mảnh trí nhớ giống như mây bay vào trong đầu.



Đúng rồi, đây là bệnh lồng ruột!



Đây là một loại bệnh trẻ sơ sinh rất hiếm thấy, là ruột lồng vào vị trí của đoạn ruột khác, cũng làm cản trở tiêu hóa trong ruột . Nếu như không

kịp thời chữa trị, tất nhiên là đứa bé mất mạng!



Bán Hạ nhớ cái

này có hai biện pháp, một là đẩy khí, một là làm giải phẫu —— cái này dĩ nhiên là biện pháp vạn bất đắc dĩ mới dùng.



Hôm nay điều kiện không đủ, cũng chỉ có thể đẩy khí.



Nhưng đẩy khí thế nào đây?



Dưới tình thế cấp bách, Bán Hạ nói với Thất Cân bà bà đang khóc lớn: "Bà bà, cái bệnh này cũng có thể trị , chỉ là phiền toái chút."
Mạt ôm Bán Hạ trong ngực, duỗi thẳng chân, cười cười nói: "Làm sao có

thể, ta cũng không phải là Thần Tiên."



Bây giờ nhà trên cây đã

không còn những tấm lông cừu dầy cộm nặng nề, chung quanh đều là cửa sổ. Bán Hạ nằm trên ngực Vô Mạt, trên có thể nhìn trời xanh mây trắng, dưới có thể nhìn hết cả Vọng Tộc thôn, nhìn con gà mái hùng dũng dẫn dắt đại quân gà con ở trong sân tản bộ tìm côn trùng ăn; nhìn xung quanh,

chính là cây xanh hoa dại, còn có thanh âm dể nghe của chim nhỏ. Thoải

mái nhất chính là trong không khí giống như có mùi thơm phảng phất, thật là khiến người ta không muốn đi xuống.



Nghe Vô Mạt nói như vậy,

Bán Hạ lắc lư hai chân nhàn nhã trong không trung, cũng không để ý đá

một cành cây: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nói một chút xem nào!"



Vô Mạt khẽ cười một tiếng, hời hợt nói: "Ta cũng chỉ là thấy phía trên

hang núi có tiếng rạn nứt, dựa vào kinh nghiệm cảm giác có vấn đề thôi."



Bán Hạ nghịch ngợm tiếp tục đá nhánh cây kia, cười nói: "Vậy chàng dạy ta

một chút, ta cũng muốn học." —— tương lai có nguy hiểm cũng có thể chạy

thoát.



Vô Mạt nhìn Bán Hạ đang nhăn mũi trong ngực, khuôn mặt vốn cương nghị dần nhu hòa lại, cưng chiều vuốt ve tóc nàng: "Nàng không

cần học, có ta ở đây, làm sao có thể để cho nàng đưa thân vào nguy hiểm

chứ."



Bán Hạ tựa vào lồng ngực rộng rãi của hắn, trong lòng là vô hạn thỏa mãn. Nàng không khỏi nghĩ, trải qua mấy ngày nay, thật ra Vô

Mạt cũng đã thay đổi rất nhiều.



Hắn trước kia, bề ngoài kiên cường, nội tâm lại giống như có một tia yếu ớt cùng tự ti.



Nhưng bây giờ, thiên phú bẩm sinh cùng bản năng sống trong bầy sói kia giúp

hắn rất nhanh nổi bật giữa những nam nhân trong Vọng Tộc; ánh mắt sức

bén của hắn, gặp chuyện suy nghĩ kĩ, xử sự trầm ổn, cũng khiến hắn nhận

được tán thành nhất trí của mọi người.



Hắn giống như lột xác, bắt đầu tự tin khoan dung, rộng lượng hài hòa, thậm chí khi giơ tay nhấc

chân mơ hồ có khí phái của người đứng đầu.



Có lúc, trên người hắn còn tỏa ra dã tính được hun đúc trong núi rừng, thế nhưng chỉ càng

khiến hắn càng thêm đặc biệt hơn, càng có tư vị nam nhân.



Vô Mạt

nhìn Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết đang nghĩ cái gì, không nhịn

được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: "Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng

ngã xuống đó."



( tràng điệp sáo - bệnh lồng ruột là một loại

tương đối ít thấy trẻ sơ sinh tật bệnh, xử lý chậm rất nguy hiểm,

nghiêm trọng sẽ phải cắt đứt một đoạn ruột. Bình thường phương pháp hay dùng là súc ruột, dùng khí đả thông. Dĩ nhiên cái này cần áp dụng trong bệnh viện bằng dụng cụ chuyên nghiệp, vả lại dụng cụ chuyên nghiệp cũng có thể súc ruột thất bại. Trong văn nói là dùng miệng thổi hơi mọi

người tạm thời cười một tiếng thôi, Tiểu Thuyết Gia nói đùa mà thôi. )