Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 24 : Dã chiến trên cây
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Vô Mạt thấy Bán Hạ mỉm cười nhìn mình không biết nghĩ cái gì, không nhịn
được nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng: "Nghĩ gì thế? Cẩn thận ta làm nàng
ngã xuống đó."
Lồng ngực Vô Mạt khoan hậu khoẻ mạnh bởi vì khẽ
cười mà hơi phập phồng, Bán Hạ mềm mại nằm trên người hắn, cảm thụ hồng
ngực hùng hậu của hắn chấn động. Trong nhất thời bất giác có chút ý loạn thần mê, nghĩ tới thân thể nam nhân và nữ nhân khác biệt thật là lớn.
Bàn tay Vô Mạt ôm thắt lưng trắng nõn mịn màng của Bán Hạ chậm rãi chuyển
động, da thịt của nàng trơn mượt giống như mỡ thượng hạng, khiến hắn yêu thích không muốn rời tay. Vuốt ve của hắn khiến hai ngọc đoàn tròn trịa mà mềm mại của Bán Hạ theo động tác mà lên xuống đầy mị hoặc, cảnh này
khiến thân thể Vô Mạt căng thẳng, bàn tay thô ráp không nhịn được vuốt
ve dần xuống, đi tới nơi mềm mại giữa hai chân Bán Hạ, hài lòng phát
hiện nơi đó đã là một mảnh ướt át, giống như vũng bùn. Một ngón tay của
hắn không nhịn được tìm động khẩu, thử thăm dò tiến vào, điều này làm
cho Bán Hạ nhất thời căng thẳng cả người.
Nơi ấy của nàng mềm mại nhạy cảm như vậy, thế nhưng bàn tay nam nhân ngày thường chỉ quen gậy
mũi tên làm quen việc nặng , cảm giác thô ráp xẹt qua nơi mềm mại tinh
tế bên trong, chọc cho thân thể nàng không ngừng run rẩy, nàng không
nhịn được cả người rúc vào trong ngực hắn, đôi tay nắm chặt cánh tay của hắn.
Vô Mạt lần nữa cười lên, tiếng cười trầm thấp mang theo khí nóng quanh quẩn bên tai nàng, điều này làm cho cả người nàng nóng ran,
mà tại chỗ mẫn cảm ngón tay hắn đã tiến sâu vào trong, còn ở bên trong
chừng trêu ghẹo, khiến cho nơi đó càng nhiều nước chảy xuống, làm ướt áo của hắn, nhỏ giọt lên thân cây.
Đôi mắt đen của Vô Mạt càng tối
lại, hơi thở cũng biến thành nặng nề nóng bỏng, món đồ mà Bán Hạ đã sớm
quen thuộc bên dưới nhanh chóng căng cứng , to lớn cứng rắn, dựng đứng
lên, chọc lên làm Bán Hạ không thể không hơi cong thân thể.
Nàng
gấp rút thở hổn hển, run rẩy đè nén mà nói: "Chúng ta. . . . . . Chúng
ta đi xuống đi. . . . . ." Tiếng của nàng mềm mại vô lực, giống như là
van xin, nhưng trong van xin lại mang theo mị hoặc vô tận, làm cho người ta hận không thể giày vò nàng.
Vô Mạt cúi đầu xuống, môi mỏng
ngậm lấy đôi môi đỏ thắm đang run rẩy của Bán Hạ, lúc hai môi đụng vào
nhau hắn cứng rắn nói ra từng chữ: "Không đi xuống."
Bán Hạ hiểu
rõ nam nhân này, hắn một khi muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm
được, lập tức nhẫn nhịn thân thể mềm yếu, miễn cưỡng khơi lên một chút
lý trí nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều không có người chú ý nơi
này, huống chi cành cây to lá cây rậm rạp, người khác coi như có nhìn
đến đây cũng không thấy rõ hai người đang làm gì trong nhà cây.
Nhẫn Đông thấy tình cảnh này thiếu chút nữa khóc lên, chỉ là nàng vẫn là nhịn được.
Sáng sớm hôm nay, nàng liền chạy tới nhà tỷ tỷ, nàng nghĩ nói vài câu cùng
tỷ tỷ, thử dò xét xem nàng có tính toán gì trong tương lai.
Ai
biết vừa vào nhà tỷ tỷ, chỉ thấy một đám Gà đang nhàn nhã tản bộ trong
hàng rào, nàng liền có chút chần chừ, lần trước một cước dẫm lên cứt gà
nàng vẫn chưa quên a.
Sau đó nàng cũng không vào nữa, dứt khoát đứng ở cửa gỗ trên hàng rào gọi: "Tỷ, có ở nhà không?"
Vừa gọi, không ai trả lời.
"Tỷ tỷ, tỷ phu, có ở nhà không?"
Kêu nữa, vẫn không có người trả lời.
Nhẫn Đông thở dài, chẳng lẽ tỷ tỷ và tỷ phu đều không ở nhà, lên núi sao?
Bằng không, ta ngồi ở chỗ này chờ một lát đi.
Vì vậy Nhẫn Đông đang ở dưới tàng cây chọn một tảng đá sạch sẽ, ngồi xuống chờ .
Trong nhà thỉnh thoảng có mấy con gà tò mò nhìn về phía này, ý tứ trong đôi
mắt nhỏ, giống như hỏi nàng có phải muốn tới đây kiếm ăn? Nàng tức giận
cầm một khối đá nhỏ ném qua: "Đi đi đi, cách xa ta một chút!"
Lúc nàng đang phiền muộn, dưới chân giống như nghe được một tiếng tí tách, nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời: "Trời mưa sao?"
Lúc này, nàng chợt ý thức được, trên cây là có chim và côn trùng .
Nàng nhíu nhíu mày: "Vô Mạt đó, cũng không biết nghĩ như thế nào, trên cây
lại xây phòng ốc, cũng không sợ chim chóc thải vào trong phòng hắn."
Nàng lúc này đã không nhịn được nữa, oán trách một hồi, dậm chân một cái phủi mông rời đi.
Ngày khác lại đến tìm tỷ tỷ thôi.
Mà lúc này, ở trên cây Bán Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ôm hận mềm nhũn đánh vào ngực Vô Mạt.
Từ đó về sau, Bán Hạ mệt mỏi vô lực nằm trên thân nam nhân nào đó lập ra
gia quy: về sau, không được, trên tàng cây hồ nháo. . . . . .