Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 25 : Tiểu bao tử

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Mùa xuân ngắn ngủi, rất nhanh thời tiết liền chuyển nóng, mắt thấy mùa hè

đến. Vô Mạt lần nữa mở rộng phòng trên cây, về sau thời điểm nóng bức,

hai người có thể lên tàng cây hóng mát.



Sau khi sửa lại phòng ốc

so với trước kia rộng rãi hơn rất nhiều, đủ ba bốn người song song nằm

bên trong cũng không chật chội. Mái nhà trên cây có hình bầu dục, bộ

dáng kia cũng có chút giống ổ chim.



Mấy ngày nay cũng không biết

có phải do trời nóng nực không, Bán Hạ cảm thấy không muốn ăn. Vô Mạt

thấy nàng như vậy, liền vào núi hái chút rau dại rau trộn cho nàng ăn,

nhưng nàng cũng không có khẩu vị, cuối cùng suy nghĩ một chút đi, ngược

lại muốn ăn một chút quả Hầu nhi ngày đó dưới chân núi.



Vô Mạt

vừa nghe, cái này ngược lại dễ làm, nhanh chóng lên núi hái rất nhiều,

rửa sạch sẽ đặt vào giỏ trúc, khi nào muốn có thể lấy.



Lại qua

mấy ngày nữa, Bán Hạ bắt đầu nôn mửa, lúc này trong đầu nàng linh quang

chợt lóe, nhớ tới nguyệt sự của mình một tháng này vẫn chưa tới, sẽ

không phải là có thai chứ? Khi nàng nói ra hoài nghi của mình thì Vô Mạt rất vui mừng, vội dẫn nàng đến nhà thượng nhân, thượng nhân chỉ nhìn

sắc mặt của nàng, liền nói: " xác nhận có."



Sau khi Vô Mạt từ nhà thượng nhân ra ngoài, trên mặt cẩn thận tỉ mỉ, một chút tươi cười cũng

không có. Hai tay nơm nớp lo sợ đỡ Bán Hạ, giống như không cẩn thận nàng sẽ té ngã trên đất. Dọc theo đường đi, tộc nhân thấy sắc mặt Vô Mạt như vậy, rối rít suy đoán, đã xảy ra chuyện gì sao?



Về đến nhà, Bán Hạ ngó ngó Vô Mạt, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chàng, không thích tiểu oa oa sao?"



Vô Mạt nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Không có."



Vậy tại sao chàng lại có vẻ mặt này đây. . . . . . Bán Hạ buồn bực.



Vô Mạt ngồi yên tại chỗ, lúc sau lại đứng lên, đi đi lại lại trong nhà tranh một phen rồi nói: "Hiện tại, ta nên làm gì đây?"



Mặt hắn cứng ngắc, nghiêm túc suy tư: "Ta trước đi nấu cơm cho nàng thôi."



Bán Hạ ngơ ngác nhìn cái mặt nghiêm túc kia, ngây ngốc gật đầu: "Được, vậy chàng đi nấu cơm đi."



Nhưng Vô Mạt bất động, hắn lần nữa ngưng lông mày trầm tư: "Vậy nàng muốn ăn cái gì?"



Bán Hạ sờ sờ mặt của mình, khó xử mà nghĩ: "Chưng hai quả trứng cho ta
can cái gì.



Bán Hạ lai càng không hiểu: "Tộc trưởng rời đi, vậy chuyện trong tộc ai tới trông coi?"



Mộc Oa nói như chuyện đương nhiên : "Ca ca ta thôi! Hiện tại tẩu tử ta rất

vui mừng, nàng đã sớm mong đợi ngày ca ca làm tộc trưởng rồi."



Bán Hạ gật đầu: "Này cũng đúng, vốn trong tộc đều nói Mộc Dương về sau sẽ làm Tộc trưởng."



Hai người lại nói nửa ngày, Mộc Oa lại hướng Bán Hạ oán trách Nhẫn Đông một phen, cuối cùng nhấc mông rời đi.



Sau khi nàng đi, Vô Mạt tiến vào, nhìn bóng lưng Mộc Oa một chút, cau mày.



Bán Hạ không cần hỏi cũng không cần nhìn, nàng dùng đầu ngón chân cũng có

thể đoán được, Vô Mạt trong lòng khẳng định cảm thấy: nữ nhân, nói thật nhiều.



Bất quá Bán Hạ hiện tại không có ý định cùng Vô Mạt nói cái này, nàng nghĩ đến chuyện Tộc trưởng muốn đi lên núi ở.



Gần đây thời tiết mát mẻ, không khí trong thôn cũng hào dịu, tiếng kiếm

minh trong thần miếu cũng ngừng rồi, các loại dị tượng biến mất, lòng

mọi người cũng dần dần buông xuống. Nhưng tại sao Tộc trưởng muốn đi lên núi ở? Còn có xương thú của người, không biết làm thế nào?





Mạt thấy bộ dạng Bán Hạ u sầu, ngồi chồm xổm xuống, lấy kim chỉ trong

tay nàng để sang một bên, sờ sờ gương mặt của nàng: "Không cần lo lắng

nhiều chuyện như vậy, trong nhà tất cả đều giao cho ta là được, nàng có

thời gian nên nghỉ ngơi thật tốt."



Bán Hạ suy nghĩ một chút cũng

đúng, nàng cười , nhìn xuống bộ y phục làm được một nửa bên cạnh, nhíu

mày cười cười mà nói: "Chàng nói rất đúng, đây là y phục của con chúng

ta, chàng giúp ta làm nốt đi."



Vô Mạt vừa nghe, cầm bộ y phục nhỏ lên nhìn một chút, nhất thời nhíu chặt lông mày: " Chuyện may vá này ta cũng đã từng làm, nhưng tỉ mỉ như vậy . . . . ."



Hai bàn tay

kia rất thô, làm những việc như săn thú, xây nhà… hắn còn có thể, còn

việc may may vá vá tỉ mỉ thật là làm khó hắn a.