Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 26 :
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Bán Hạ nghe nói, Tộc trưởng buông xuống gậy đầu cá, cởi y phục da cá, thậm
chí bỏ cả xương thú chưa từng rời tay, chỉ mặc bình y phục vải gai bình
thường cùng ma ma hai người đi lên núi.
Không ai biết vì sao Tộc trưởng phải làm như vậy, cũng không có người nào dám hỏi.
Mộc Dương đã được như nguyện tạm thời thay mặt Tộc trưởng, đắc chí vừa lòng, rồi lại nơm nớp lo sợ.
Vô Mạt vẫn như cũ mỗi ngày lên núi săn thú, kể từ sau khi Bán Hạ mang
thai, hắn còn chịu khó hơn cả trước kia, Bán Hạ thậm chí cảm thấy hắn
hận không thể một lần kéo về hai con lợn rừng. Nhưng mà bây giờ hắn là
một ngày đi săn rồi lại nghỉ ngơi một ngày, thứ nhất là để ở nhà cùng
với Bán Hạ, thứ hai hiện tại trời nóng rồi, sợ con mồi hư mất, vì vậy
muốn ở nhà xẻ con mồi rồi treo lên hong gió vào ngày thứ hai.
Hiện tại nhà Bán Hạ bốn phía đều treo đầy các loại thịt khô.
Hôm nay, Vô Mạt sau khi trở về, sắc mặt xem ra không tốt lắm.
Bán Hạ nhìn con mồi mới kéo về ở trong sân, thu hoạch rất tốt mà. Nàng đi
tới, hai tay cầm tay Vô Mạt, dịu dàng hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
Vô Mạt lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện. Bán Hạ cũng không cưỡng
cầu, đem thức ăn bưng ra, vợ chồng hai người bắt đầu ăn cơm.
Cơm
nước xong, rửa mặt xong, liền cầm cái ghế mây đã được làm lớn ra, để
trong sân, hai người ngươi dựa vào ta ta dựa vào ngươi ngồi hóng mát.
Gió mát phất phơ thổi qua, đại thụ sum xuê trên đỉnh đầu nhẹ nhàng lay
động, qua kẽ hở bóng cây, có thể thấy vầng trăng cong cong cùng những vì sao rải rác, còn có núi lớn màu đen phía xa xa.
Trong thôn ban
đêm rất yên tĩnh, trên núi động vật và chim chóc cũng ngừng tiếng, mấy
con gà nuôi trong nhà cũng đều đã vào ổ. Trong thôn có vài người cũng
cầm ghế mây ra sân nhà mình, cũng có người cầm ghế chạy đến đường cái,
một nhóm người ngồi ở nơi đó nói chuyện .
Bán Hạ cùng Vô Mạt dựa sát vào nhau, giống như có thể nghe được tiếng tim đập của người kia.
Bán Hạ ngước nhìn bầu trời, nhắm mắt lại cảm thụ thời khắc tĩnh lặng này,
chợt nàng cười , mở mắt nhìn Vô Mạt nói: "Vô Mạt, ta bỗng nhiên nhớ đến
một truyền thuyết của Vọng Tộc chúng ta."
Vô Mạt nhướng lông mày, xoa xoa gương mặt của nàng: "Truyền thuyết gì?"
Bán Hạ cười nói: "Ta nghe mấy lão nhân nói, tương lai một ngày nào đó, sẽ
có một nữ nhân mặc hắc y trong một đêm sấm chớp rền vang đi tới thôn,
cầu xin lấy hương tro của các nhà."
Vô Mạt cũng chưa nghe qua cái này: "Tiếp tục nói đi."
Bán Hạ lắc đầu: "Nghe nói chúng ta phải đem tất cả hương tro cho nàng, sau đó ——"
Nàng dừng lại, nhíu mày, nhưng vẫn nói tiếp: "Sau đó thần miếu sẽ sụp đổ. . . . . ." Sau khi sụp đổ, người Vọng Tộc lúc đó sẽ rời đi sao?
Bán
Hạ thật ra vốn chỉ thuận miệng muốn kể chuyện xưa cho Vô Mạt nghe để tâm tình tốt hơn thôi, nhưng chuyện xưa chưa nói xong, nàng lại chợt nhớ
tới lời Tộc trưởng đã từng nói.
Vô Mạt thấy Bán Hạ dừng lại, không khỏi hỏi: "Thần miếu sụp đổ? Sau đó thì sao?"
Bán Hạ lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, không có. . . . ."
Da thịt của nàng mềm
mại tuyết trắng, tóc của nàng ấy sao mà mềm mại đen bóng, nàng cỡ nào
động nhân a, nhưng bây giờ tiểu nhân nhi động nhân như vậy, lại đang nằm trên tấm chăn da hổ của mình vẫn dùng, cong cái mông tuyết trắng lên
giống như trong con thú nhỏ đang phát xuân trong núi.
Nam nhân chợt cởi y phục của mình, để qua một bên.
Dưới ánh trăng, một nam nhân tóc đen khoác hờ áo đứng sau tiểu nữ nhân quỳ
nằm, cơ bắp khoẻ mạnh khẽ căng lên, hạ thân sưng to đến muốn bạo liệt
bên dưới như đang ngửa mặt lên trời kêu gào.
Hô hấp của hắn cơ hồ ngừng lại, động tác chậm chạp đến gần như là dịu dàng tiến lên, dùng
thứ đang kêu gào của mình dán sát vào tuyết trắng của nàng.
Bán
Hạ từ hoàn toàn tuyệt vọng rồi khóc sụt sùi, nàng không thể nghĩ đến sẽ
bày ra tư thế xấu hổ thế này, cũng càng không ngờ nam nhân nhìn như
không hiểu biết lại chọn lựa cách làm cho người ta khó có thể mở miệng
như vậy để đối phó mình, càng làm cho nàng không ngờ chính là, mình thế
nhưng lại khó có thể ức chế cong hai đầu gối lên, nhẹ nhàng ma sát hai
chân khép chặt.
Nàng lại cảm thấy trống không vô cùng, như một nơi nào đó trong thân thể cần được lấp đầy bổ túc.
Nàng mở đôi mắt đầy nước xụi lơ mà đem khuôn mặt dính sát vào chăn da hổ xúc cảm bóng loáng cọ xát, không nguyện thừa nhận, nàng đang mong đợi thứ
gì.
Dưới ánh trăng, nam nhân khoẻ mạnh cẩn thận dùng cự vật của
mình cọ xát nơi mềm mại kia, cuối cùng giống như có hi vọng, đột nhiên
phát hiện ra một nơi ướt át ấm áp, hơi chút dùng sức, thế nhưng trượt
vào. Tròng mắt tối thêm vài phần, phía dưới dùng sức, đột nhiên đâm
thẳng vào trong đó. Đâm một cái phía dưới chỉ cảm thấy bên trong lửa
nóng khít khao, hắn tìm khắp Núi Thượng Cổ nhưng lại chưa bao giờ biết
trên đời còn nơi có thể làm người ta mất hồn như vậy, thật sự là tư vị
tuyệt vời, không khỏi dùng lực đâm vào sâu bên trong hơn nữa.
Bán Hạ nhất thời đau đến suýt hét lên, đau đớn xé rách khiến nàng nhíu chặt chân mày, nước mắt đều muốn rớt xuống, nhưng người phía sau lại giống
như mất lý trí, nắm eo của nàng, thân thể điên cuồng mãnh liệt vận động. Bắt đầu từ lúc này với Bán Hạ không khác nào hành hạ, đau đớn vô cùng,
nàng không nhịn được nức nở nghẹn ngào không ngừng, nhưng sau đó loại ma sát này như bị cái gì làm dịu đi, trở nên thông thuận thoải mái, nức nở nghẹn ngào vẫn không ngừng, nhưng lại có thêm mùi vị vui thích, mãi
cho đến sau đó, nàng lại không nhịn được liều mạng nắm chặt chăn trên
giường gạch rên rỉ, chỉ mong chờ hắn mạnh hơn nhanh hơn.
Vô Mạt
sau lưng nghe nương tử phát ra tiếng kêu say lòng người như vậy, càng ra sức, mồ hôi nóng bỏng từ lồng ngực nở nang chảy xuống, chảy tới phần
bụng nóng bỏng, cuối cùng chảy tới nơi tương giao của hai người.
Vô Mạt trong hoảng hốt chợt dừng lại, hắn thở gấp cúi đầu ngưng mắt nhìn
người trong ngực, chỉ cảm thấy nàng là thứ làm người ta thương tiếc nhất trong trời đất, thật hận không thể đem nàng ăn vào trong bụng, vĩnh
viễn không để cho người ngoài thấy nửa phần.
Bán Hạ đang động
tình, thấy Vô Mạt dừng lại, hết sức khó nhịn, không chịu được giãy dụa
vòng eo mảnh khảnh. Theo vòng eo giãy dụa, hai bên trắng noãn đang kẹp
thứ nóng bỏng kia cũng giãy dụa theo, làm Vô Mạt thở dốc vì kinh ngạc.
Hắn không nhịn được cúi người, hơi thở nóng rực ở bên tai nàng gầm nhẹ một tiếng: "Ta nghĩ muốn ăn nàng."
Nói xong là cuồng mãnh đại động, đem Bán Hạ phía dưới như hoa lê trong mưa
đung đưa không ngừng, cuối cùng mưa gió chợt ngừng, hắn gầm một tiếng,
đem toàn bộ nhiệt tình yêu thương cho nàng.