Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 28 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Đang lúc này, một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến: "Làm cái gì vậy?"



Giọng nói này không cao không thấp, chậm rãi , lại rất có lực xuyên thấu, làm cho mọi người không khỏi quay đầu nhìn sang.



Lại thấy người này chính là Phí.



Bao nhiêu năm rồi, Phí vẫn phụ tá Tộc trưởng xử lý công việc hàng ngày, bây giờ Tộc trưởng lên núi rồi, hắn lại ở bên cạnh hiệp trợ Mộc Dương, vì

vậy ở trong tộc cũng có uy vọng cực cao.



Mộc Dương vừa thấy Phí

tới, vội nói: "Thúc thúc, người tới thật đúng lúc." Trong lòng hắn tràn

đầy uất ức, nghĩ tới cuối cùng cũng có một trưởng bối chủ trì công đạo

trấn áp mọi chuyện cho mình, liền vội vàng lôi kéo Phí, đem chân tướng

mọi chuyện nói rõ ràng.



Phí sau khi nghe xong, ánh mắt quét qua

lão nhân đang rưng rưng van xin, lại quét qua mấy nam nhân nhếch nhác

trên đất, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vô Mạt.



Vô Mạt

phủi bụi trên người một cái, chỉnh lại ống tay áo, tiến lên nghiêm mặt

nói: "Ta xuống tay nặng, đây là ta không đúng. Ta nguyện ý lấy gà

rừng nuôi ở nhà, bồi thường mỗi người bọn họ một con."



Mấy nam

nhân này trong lòng vốn tràn đầy uất ức, bây giờ nghe có Gà rừng bồi

thường, vả lại là do Bán Hạ nuôi trong nhà, nhất thời đổi giận thành

vui. Tuy nói khắp núi đồi đều có Gà rừng mặc cho bọn họ bắt, nhưng Gà

rừng kia cũng không phải dễ dàng bắt không phải sao, lại nói Bán Hạ nuôi trong nhà, đều dịu ngoan nghe lời, mỗi ngày đều đẻ trứng . Có Gà rừng

nhà nàng, chẳng phải tương đương với việc mỗi ngày có trứng ăn sao.

Chuyện tốt bực này, nữ nhân xung quanh nghe thấy trong lòng đều rất hâm

mộ, chỉ hận nam nhân nhà mình không thể nằm ở nơi đó ai u kêu đau.



Nhưng Mộc Dương trong lòng bất bình, hắn vốn là muốn Phí tới trừng phạt Vô

Mạt cứng đầu cứng cổ này, hắn đang muốn kêu la không thể tính như vậy

được, nhưng ai biết mấy nam nhân không tiền đồ kia tất cả đều nói được,

hắn cũng đành phải oán hận câm miệng không nói.



Phí thấy vậy, gật đầu với Vô Mạt một cái, lại quay đầu đối nói với Mộc Dương: "Cháu đi

theo ta một chút, ta có việc nói với cháu."



Mộc Dương nắm cổ tay

bị Vô Mạt vặn thương, không hiểu nói: "Vậy hắn thì sao? Chẳng lẽ thật sự để cho hắn đi cứu người ngoại tộc đó?"



Phí nhất thời lạnh mặt lại: "Chẳng lẽ ngươi làm Tộc trưởng thay mặt, ngay cả ta cũng không xem ở trong mắt sao?"



Mộc Dương vừa thấy, vội vàng nói: "Dạ, thập nhất thúc."



Tộc trưởng có mười hai người con, Phí đứng thứ 11.



Bên này Bán Hạ thấy thế, đối với mấy nam nhân còn ngồi dưới đất nói: "Các vị, đứng lên đi, cùng ta về nhà bắt Gà rừng."


một đoạn, cuối cùng, hắn nghiêm nghị nói với Vô Mạt: "Nếu như ngươi rảnh rỗi, thì thường xuyên tới đây nhìn một chút."



Vô Mạt nhìn Phí, gật đầu nói: "Được."



Bán Hạ có thể cảm giác được, Vô Mạt là rất kính trọng Phí , thậm chí giữa bọn họ có loại thân mật đặc biệt.



Trên đường về, Bán Hạ chợt nghĩ tới một chuyện, suy đoán: "Chàng biết chữ

Vọng Tộc, có phải là do Phí thúc thúc dạy chàng đúng không?"





Mạt sững sờ, nở nụ cười: "Quả thật là vậy. Thúc ấy lúc ta còn rất nhỏ

tìm đến ta, chẳng những dạy ta biết chữ, còn dạy ta rất nhiều bản lĩnh

khác."



Bán Hạ khẽ thở dài nói: "Nói cho cùng, hắn cũng là Cữu Cữu ruột của chàng."



Vô Mạt lại nhíu mày: "Ta chỉ coi hắn là ân nhân của ta, sư phụ."



Bán Hạ do dự một chút, nghĩ tới thế nào mở miệng: "Vô Mạt, ta biết nhắc tới Tộc trưởng cùng lão mụ mụ, chàng cũng không thích, nhưng chàng nghĩ qua chưa, nếu Phí dạy chàng rất nhiều thứ, như vậy có lẽ Tộc trưởng cùng

lão mụ mụ cũng biết, thậm chí là bọn họ ngầm cho phép ."



Vô Mạt nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Bán Hạ.



Bán Hạ tiếp tục nói: "Chàng nghĩ, Phí đi vào trong núi tìm chàng, làm sao có thể giấu giếm được Tộc trưởng đại nhân chứ?"



Vô Mạt trầm tư một lát , gật đầu nói: "Có lẽ nàng nói đúng, chỉ là ——"

khoé môi hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng: "Vậy thì có thể như thế nào

đây? Bọn họ còn không phải đã tự tay ném ta ở hoang giao dã ngoại? Còn

không phải là mắt thấy một mình ta ở dã ngoại cô linh lớn lên nhưng lại

chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đem ta trở về sao?"



"Thật ra thì Tộc trưởng và Mộc Dương rất giống nhau, bọn họ đều là có thể vì quyền uy

của mình mà làm mất đi bản tính thiện lương con người." Trong mắt Vô Mạt thoáng qua ánh sáng lạnh, không khách khí chút nào cho hai ông cháu họ

một cái kết luận.



Bán Hạ bị nói đến á khẩu không trả lời được,

nàng biết trong lòng Vô Mạt có bất bình là có thể hiểu. Nàng đau lòng

cầm tay Vô Mạt, lại phát hiện tay của hắn lạnh lẽo khác thường.



"Vô Mạt, trước kia ông ấy làm vậy quả thật không đúng, chẳng qua ta nghĩ

ông ấy hiện tại có thể đã hối hận rồi thì sao, cho nên mới muốn đền bù.

ông ấy tuổi cũng đã rất lớn, có lẽ —— có lẽ sống không được bao lâu."

Bán Hạ êm ái nắm tay của hắn nói nhỏ.



Vô Mạt thở dài, ôm vai Bán

Hạ: "Bán Hạ, đừng vì chuyện này ưu tâm, ta biết nên làm như thế nào, về

sau ta sẽ thỉnh thoảng tới đây nhìn bọn họ." Mặc dù trong lòng ta, vĩnh viễn cũng không thể tha thứ bọn họ, tuyệt đối cũng không sẽ thừa nhận

bọn họ là người thân của ta.



Bán Hạ cười gật đầu: "Ừ, như vậy là tốt rồi."