Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 29 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Khi Tôn lão gia tử

biết mình cùng A Nặc có thể lưu lại thì rất mừng rỡ, nhưng ông cũng nói

mình muốn xây nhà ở bên cạnh, không muốn vẫn ăn ở nhà Bán Hạ.



Trong lòng Bán Hạ cũng hiểu rõ suy nghĩ của lão gia tử lớn tuổi sức yếu này, A Nặc vẫn còn nhỏ, nếu thật sự tự lập môn hộ, sợ là vẫn phải đói một bữa

no một bữa, đứa bé này đang lúc trưởng thành, sao có thể bị đói bụng

chứ. Nghĩ tới đây nàng có chủ ý: "Tôn bá bá, Vô Mạt thường lên núi săn

thú hái thuốc, trong nhà tất cả mọi việc chỉ có một mình ta làm, ta

thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm. Nếu như ngài nguyện ý, không

bằng đến giúp ta cùng nhau làm việc, phơi thịt muối trứng gà nuôi gà,

những việc này đều là có thể làm. Ngài giúp ta làm việc, ta cũng không

có bạc như ở bên ngoài đưa cho ngài, liền tạo điều kiện cho ngài cùng A

Nặc có cơm ăn. Về phần A Nặc ——" nàng nhìn A Nặc một bên gần đã lớn lên

không ít: "A Nặc mặc dù nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là nam hài tử, ở Vọng

Tộc chúng ta, bé trai lớn như vậy cũng phải học cách lên núi săn thú

rồi, không bằng từ ngày mai bắt đầu, để cho nó theo Vô Mạt lên núi, như

thế nào?"



Tôn lão gia tử nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ cảm kích, như thế có thể làm cho hai ông cháu mình ăn cơm no, lại giúp A

Nặc có thêm chút bản lãnh, lập tức đôi mắt đã mờ đục cũng đỏ lên, vội

nói: "Nếu chỉ có vậy, vậy hai ông cháu ta liền mặt dầy lưu lại, ngài có

đại ân với hai ông cháu ta, chúng ta nhất định sẽ nhớ."



Từ đó về

sau, hai người này liền ở lại nhà Bán Hạ. Lúc ban đầu người Vọng Tộc khó tránh khỏi cảm thấy quái dị, chuyện như vậy có lẽ không thể xảy ra a,

nhưng qua một khoảng thời gian, bọn họ thấy lão gia tử kia thật sự là

một người đáng thương. A Nặc nho nhỏ mặc dù nói không nhiều, nhưng cực

kỳ hiểu chuyện, bình thường giúp đỡ Bán Hạ quét dọn chuồng gà dọn phân

gà thấy việc nặng dơ bẩn đều muốn tranh làm, thỉnh thoảng theo Vô Mạt

lên núi săn thú, cũng là đứa bé cơ trí, bình tĩnh, biết vươn lên, vì vậy mọi người trong tộc dần dần cũng thích nó. Nói cho cùng lòng người cũng là thịt, một đứa trẻ hiểu chuyện chăm chỉ như vậy, người nào nhìn thấy

mà không đau lòng chứ.



Nhưng Mộc Dương làm thế nào cũng không

thích nổi đứa bé kia, hắn nhìn ngang nhìn dọc đều nhìn không vừa mắt, vì vậy mỗi lần mọi người cùng nhau lên núi thì hắn luôn mượn cớ khiển

trách đứa bé kia. Lúc đầu mọi người cũng hiểu hắn, dù sao bởi vì chuyện

này mà Vô Mạt đã làm hắn mất mặt, nhưng càng về sau, đối với đứa nhỏ A

Nặc này đều không khỏi thương tiếc, tất cả mọi người cảm thấy cùng một

đứa bé so đo thật không có khí độ.



Tộc trưởng Vọng Tộc, không nên là người hẹp hòi như vậy.



Lời này, tất cả mọi người đều giấu ở trong lòng, không dám nói.



Ai làm Tộc trưởng, hạng người gì làm tộc trưởng, là Lão Tộc Trưởng định

đoạt. Trăm ngàn năm qua đã thành quán tính, bọn họ đã thành thói quen

phục tùng. Vô luận là người nào, chỉ cần cầm cây gậy đầu cá kia lên, thì đó chính là Tộc trưởng chí cao vô thượng của bọn họ.



Bán Hạ nghe người khác nói chuyện, biết tiểu A Nặc bị uất ức . Hôm đó khi nàng giúp nó mặc bộ y phục mới vào, khi nói chuyện liền nhắc đến chuyện này, ai

ngờ tiểu A Nặc lại hoàn toàn không thèm để ý: "Ta chỉ quan tâm ngài và

Vô Mạt thúc thúc, về phần Mộc Dương đó, mắc mớ gì tới ta."



(giơ ngón cái với em A Nặc đáng yêu )



Bán Hạ thấy đứa nhỏ này nói như vậy, không thể nín được cười.


Vô Mạt chăm chú lắng nghe, một lát sau nói: "Bọn chúng đưa ra cảnh cáo,

gặp nguy hiểm. . . . . ." Tiếp theo lại cau mày nói: "Bọn chúng tụ tập. . . . . ."



"Nguy hiểm?" Bán Hạ không hiểu, chẳng lẽ Núi Thượng Cổ có nguy hiểm gì sao?



Vô Mạt cau mày, như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu rốt cuộc lắc đầu nói: "Ta nghe không rõ ràng lắm, đứt quãng, rất loạn."



Bán Hạ: "Vậy thì thôi, chúng ta nhanh đến thần miếu thôi."



Vô Mạt dắt Bán Hạ, A Nặc đi theo phía sau, nửa khắc sau ba người đã đến gần thần miếu.



Trước Thần miếu đã đốt rất nhiều đuốc. Đám người xa lạ đứng quây lại, bọn họ

cưỡi tuấn mã cầm đao thương giơ đuốc, đem thần miếu bao vây lại tới nước chảy không lọt. Căn cứ theo y phục trên người bọn họ phán đoán, bọn họ

hẳn không phải người bình thường, đoán chừng là quan binh của vương

triều gì đó ở bên ngoài.



Bán Hạ xa xa nhìn lại, chỉ thấy đuốc vây kín trước đại môn thần miếu, Tộc trưởng mặc trang phục truyền thống,

giơ đầu cá gậy, thân thể mặc dù suy nhược không chịu nổi, nhưng vẫn

Trang Nghiêm như cũ, ở phía sau hắn, phần lớn người Vọng Tộc đã đến đông đủ, trong tay có người cầm cung, có người cầm cuốc, thậm chí có người

nắm thật chặt tảng đá, cùng chung mối thù nhìn bọn người ngoại lai này.



Vô Mạt quay đầu liếc nhìn nương tử của mình, nhỏ giọng hỏi: "Bán Hạ, nàng dẫn A Nặc trốn xa một chút, ta đến gần nhìn."



Bán Hạ nhìn một đám quan binh trước mặt: "Vô Mạt, ta biết chàng công phu

quyền cước có một chút, đánh một có thể, đánh mấy người cũng không thành vấn đề, nhưng đây đều là quan binh, bọn họ cưỡi ngựa cầm súng. Ngay cả

tính tất cả mọi người Vọng Tộc cùng tiến lên, cũng đánh không lại bọn

chúng."



Vô Mạt nắm chặt vai nàng: "Cho nên ta muốn nàng mang A Nặc còn có đứa bé của chúng ta trở về, hảo hảo mà ở trong phòng."



Bán Hạ lắc đầu: "Nếu toàn bộ các ngươi xảy ra chuyện, lưu lại một mình ta

cùng đứa bé trong bụng, vậy còn có thể sống sót sao? Ta bụng lớn có thể

chạy đi đâu? Những quan binh kia sẽ bỏ qua cho ta sao?"



Vô Mạt

cau mày trầm tư một chút, đột nhiên nói: "Bán Hạ, ta có cách đối phó bọn họ, nhưng cần một cây trường mâu, nàng còn nhớ chỗ thiết khí người họ

Tề đó đưa cho chúng ta không? Nàng lấy một cây trường mâu trong đó đến

cho ta, có được không?"



Bán Hạ ngửa đầu nhìn trượng phu, trong

lòng hiểu rõ hắn đang muốn mình rời đi, chỉ là nàng vẫn là cắn răng gật

đầu một cái: "Được."



Vô Mạt xoay người xoa xoa tóc A Nặc: "A Nặc, thẩm thẩm cháu có bầu, thay ta chăm sóc nàng cho tốt."



Tiểu A Nặc nghiêm túc gật đầu, âm thanh non nớt lành lạnh bình tĩnh: "Thúc thúc, ngài yên tâm."



Vô Mạt lần nữa ngắm nhìn Bán Hạ, nhỏ giọng nói: "Vậy các ngươi đi đi."



Bán Hạ lại nghĩ tới cái gì, từ trong ủng da của mình rút tiểu đao tinh sảo

:"Cây đao này, ta vẫn giấu trên người, vốn nghĩ tới ngộ nhỡ có thú hoang đi lạc tới chân núi cũng có thể ứng phó, hôm nay để chàng dùng phòng

thân thôi."