Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 30 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Đợi sau khi Bán Hạ và A Nặc rời đi, Vô Mạt rón rén leo lên một cây to bên cạnh. Ở gần thần

miếu có rất nhiều cổ thụ, những cây cổ thụ này cành lá rậm rạp, đồng khí liên chi, đem cả thần miếu bao phủ dưới bóng cây. Bây giờ sau khi Vô

Mạt leo lên, dọc theo nhánh cây nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển về phía

trên tòa thần miếu. Nửa khắc sau, hắn đã cách vòng vây khá gần, có thể

thấy rõ ràng động tĩnh bên trong rồi.



Hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện chỗ ẩn thân của mình vừa khéo bị cành lá ngăn trở,

phía dưới tuy nói đều thắp đuốc, nhưng rốt cuộc lửa vẫn không chiếu tới

bóng cây âm u, vì vậy bản thân có thể từ trên nhìn rõ mọi thứ, nhưng bọn họ lại không thấy mình .



Chỉ thấy giữa vòng đuốc, Tộc trưởng giơ gậy đầu cá sừng sững mà đứng: "Vị quan đại nhân này, Nghênh Xuân là

người của tộc chúng ta, là nữ nhi Vọng Tộc chúng ta, chúng ta tuyệt đối

không có lý gì lại đi hại nàng. Hôm nay nàng không thấy bóng dáng, mọi

người trong Vọng Tộc đều đang tìm. Thế nhưng thần miếu, là thánh địa

Vọng Tộc tế tổ tông, tuyệt đối không thể để cho người ngoài đi vào lục

soát."



Vị quan đại nhân này mặc quan phục, có chòm râu dê, nghe

vậy liếc nhìn 1 người râu quai nón bên cạnh. Râu quai nón này vội vàng

tiến lên bẩm báo: "Đại nhân, ta tận mắt thấy phu nhân nhà chúng ta bị

bọn họ bắt vào thần miếu , chỉ tiếc ta lúc đó người đơn sức yếu không

kịp ngăn cản!"



Râu quai nón vừa dứt lời, liền thấy một nam tử

khuôn mặt tuấn tú tái nhợt tiến lên khóc lóc nức nở nói: "Đại nhân, lúc

phu nhân nhà ta cùng gia thành thân, bọn họ ngăn trở rất nhiều, còn muốn đem nàng trục xuất khỏi tộc. Mấy năm này nương tử nhà ta là nhớ phụ

thân mới trở về hiếu kính, không ngờ bọn họ còn không bỏ qua cho nương

tử, thế nhưng đem bắt nàng trói lại giấu vào thần miếu! Xin đại nhân

nhất định phải thay ta cùng nương tử còn có hài nhi mới vừa tròn một

tuổi của chúng ta làm chủ!"



Vô Mạt nhìn về phía xa, chỉ cảm thấy

râu quai nón này nhìn rất quen mắt, suy nghĩ một lần, nghĩ ra người nọ

hẳn dược thương thường trú ở ngoài thôn rồi. Mà nam tử tuấn tú đó, chắc

là vị hôn phu của Nghênh Xuân hả? Không ngờ phiền phức lần này của Vọng

Tộc, lại là do nhà chồng Nghênh Xuân mang đến.



Lúc này Phí đứng

hầu bên cạnh Tộc trưởng chợt mở miệng nói: "Ngươi vừa nói chúng ta trói

thiếu phu nhân nhà các ngươi giam vào trong miếu, vậy xin hỏi rốt cuộc

là ai trói nàng? Người này lớn có dạng gì, ở nơi nào lấy cái gì trói?"



Râu quai nón nghe cái này cười lạnh: "Ta chỉ thấy là tộc nhân các ngươi

trói, làm sao nhận được cụ thể là người nào, còn nữa nói rồi, các ngươi

có lòng bao che, ta nói bọn họ sẽ thừa nhận sao?"



Vị hôn phu của

Nghênh Xuân lại tiến lên trước hướng về phía quan đại nhân khóc ròng


Râu quai nón sợ hãi trợn to hai mắt, đang muốn mở miệng kêu cứu mạng, thế

nhưng móng vuốt sói cũng không chút lưu tình xuyên vào - vào cổ họng của hắn.



Sau khi Hắc Lang buông râu quai nón kia ra, trên móng vuốt

sói không hề có một tia máu tươi, nó xoay người, giống như không có việc gì ung dung đi tới chính giữa, lần nữa cùng khác hai con sói khác đứng

song song, chân sau ngồi xổm xuống móng trước chạm đất, nhắm mắt dưỡng

thần.



Râu quai nón chậm rãi tê liệt ngã xuống mặt đất, lúc này, cổ họng của hắn mới bắt đầu từ từ chảy máu.



Nhìn thấy vậy, quan binh trong sân yên lặng như tờ, chân của bọn hắn cũng bắt đầu run rẩy.



Dưới quần Quan Lão Gia bắt đầu nhỏ nước tích tích đáp đáp, hắn lần này là thực sự tè ra quần.



Vị hôn phu Nghênh Xuân trừng lớn cặp mắt nhìn vị quản gia đã đi theo

mình nhiều năm, đến giờ hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại chuyện vừa mới

xong kia, đợi đến rốt cuộc nghĩ ra, hai chân quỳ xuống, run rẩy không

dám lên tiếng.



Tộc trưởng đại nhân than thở một tiếng, không nhìn người đang chảy máu kia, nhắm lại đôi mắt đầy bi ai.



Mà người Vọng Tộc ở phía sau ông, cũng nhìn đến choáng váng, bọn họ lần

đầu tiên thấy nhiều sói như vậy, lần đầu tiên thấy ba con sói khổng lồ

như vậy, càng thêm lần đầu tiên thấy sói giết người!



Bọn họ chỉ

biết là đời đời sống ở chân núi Thượng Cổ, bầy sói lúc đó chiếm cứ Núi

Thượng Cổ, cũng biết chỉ cần Vọng Tộc không có người bước vào trong cấm

địa, bầy sói tuyệt đối sẽ không xuống núi tập kích người Vọng Tộc.



Nhưng bầy sói lại là thủ hộ giả không xuất thế của thần miếu, bọn họ cũng là lần đầu tiên biết.



Quan đại nhân này đầu óc cũng linh hoạt, hắn mặc dù nhát gan nhưng vẫn từng

trải đời, lập tức ôm vạt áo quan bào bị tiểu ướt, chân tay co cóng lui

về phía sau. Trong lòng lại tính toán, trước tiên lui đến giữa đám quan

binh, có bọn họ che chở xông ra ngoài, cũng không tin bọn sói cùng hung

ác cực này thật sự có thể đem người ăn sạch!



Nhưng ngay lúc hắn mới lui lại hai bước, chợt có một người từ trên trời giáng xuống.



Người nọ thân hình cao lớn hành động rất mạnh, không đợi hắn phản ứng liền

dùng một tiểu đao tinh chuẩn kề lên cổ hắn, hắn đang định giãy giụa, đôi tay của người này lại đem hắn giữ chặt, không thể động đậy chút nào.

Trong lòng hắn hận vô cùng, ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy người nọ hai

mắt sắc bén thâm thúy, tuy mắt người lại có hung dữ của loài sói, nhất

thời bị doạ đến không dám lên tiếng.