Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 31 : Biến chuyển

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Vô Mạt giữ vị quan đại nhân này bắt ở trong tay, giống như xách một con gà nhỏ đưa hắn tới trước mặt Tộc trưởng.



Tộc trưởng ý bảo Vô Mạt buông quan đại nhân ra, Vô Mạt lúc này mới thu hồi tiểu đao, đem quan đại nhân ném xuống đất.



Đại nhân này cả người run run mà té trên mặt đất, bùn đất hòa vào nước tiểu dính quan bào, trên người đã dơ bẩn không chịu nổi, nhưng hắn vẫn mạnh

miệng nói: "Khắp, khắp, trong thiên hạ, đều là vương thổ, ngươi, các

ngươi muốn làm gì? Tạo phản hay sao? !"



Tộc trưởng lắc đầu, cúi

đầu với vị quan đại nhân đã chật vật không chịu nổi, rồi mới chậm rãi

nói: "Đại nhân, người Vọng Tộc chúng ta luôn luôn nghiêm chỉnh làm bổn

phận trông coi mảnh đất này, hôm nay tuyệt đối không có ý mạo phạm đại

nhân."



Quan đại nhân nghe được ý tứ trong lời nói của Tộc trưởng, biết cái mạng này của mình có lẽ có thể giữ được, lập tức cố tự trấn

định lại, lau mồ hôi nói: "Này, vậy ngươi muốn như thế nào?"



Vô Mạt bên cạnh hừ lạnh một tiếng nói: "Vị đại nhân này, ngươi có biết xung quanh đây tổng cộng có bao nhiêu con sói không?"



Quan đại nhân thấy Vô Mạt nói chuyện, nhất thời co rúm lại, hắn đã phát

hiện, người này cả người tràn đầy dã tính, ánh mắt lạnh lùng sắc bén,

tuyệt đối không phải là người dễ chịu, liền vội vàng nói: "Bao, bao

nhiêu?"



Vô Mạt ngước mắt, nhìn về Tiểu Hắc cách đó không xa chân

trước chạm đất mà đứng, vừa khéo Tiểu Hắc lúc này cũng hơi mở hai mắt

nhìn sang.



Bốn mắt giao tiếp, Vô Mạt đáy mắt dâng lên một mảnh ấm áp.



Chỉ là chút ấm áp này sau khi nhìn về phía quan đại nhân kia đã biến mất

một chút cũng không có tung tích, hắn lạnh nhạt nói: "Lang Vương phái ra ba bầy sói, từ ba hướng đông, Nam, tây tiến đến, đem nơi này bao vây

tới nước chảy không lọt. Mỗi bầy sói có khoảng 400 con sói, cho nên nơi

này có hơn 1,000 con sói ——"



Hắn dừng lại, hung dữ nhìn quan đại nhân, nhẹ nhàng nói ra mấy từ tiếp theo: "Một ngàn con sói đang đói bụng, chờ ăn thịt."



Cái từ "Ăn thịt" vừa ra, quan đại nhân đáng thương nhất thời cảm giác cả

người mình đều nhức nhối, hắn nhìn ánh mắt âm trầm của nam nhân trước

mặt này, không kìm lòng được lạnh run một cái.



Đúng lúc này, ba

con sói lớn kia cũng quét mắt nhìn sang, lúc đảo qua vị quan đại nhân

đang ngây ngốc kia trong đôi mắt hiện lên nét hơi khinh thường, xem ra

bảo chúng nó ăn thịt cái vị quan đại nhân này, cũng không muốn .


Tiểu Hắc mở đôi mắt xanh lá ra, xa xa nhìn về Vô Mạt.



Bọn họ là cùng uống một dòng sữa, ở cùng một hang sói mà lớn lên là huynh đệ khác biệt.



Khi còn bé cùng nhau chịu đói chịu rét, còn khi nhỏ yếu thì từng cùng nhau chịu đựng những con sói khác khi dễ.



Nó quen thuộc âm thanh của hắn hơi thở của hắn, có thể nghe ra trong lòng

hắn bây giờ đang tràn ngập bi ai, đó là đau thương Vô Mạt không nói ra.



Tiểu Hắc ngẩng đầu lên cao ngạo, đôi mắt cô lạnh nhìn về thần miếu cổ xưa mà cũ nát đứng vững trong ánh lửa



Mà lúc này Bán Hạ, không nhịn được thầm thở dài một cái, nàng không đành

lòng nhìn thất vọng hiện lên trên mặt Tộc trưởng, cùng với hai hàng lệ

trên mặt lão mụ mụ.



Nàng nghĩ tới, chuyện này sau này sẽ từ từ

nói với Vô Mạt, trái tim của hắn đối với bên ngoài giống như luôn được

bao kín bởi bức tường băng cứng rắn, nếu muốn hòa tan tuyệt không phải

chỉ trong một ngày, cũng không thể nóng vội.



Lão nhân chòm râu

trắng tuyết thu liễm lại nội tâm thất vọng cùng bi thương, trịnh trọng

nói: "Vô Mạt, Bán Hạ, các con xem một chút, nơi này là cửa chính thần

miếu." Nói đến đây thì ngón tay ông chỉ ra phía sau.



Ở sau lưng ông, người Vọng Tộc cầm cầm rìu đá bảo vệ, chính là thần miếu người Vọng Tộc, cũng là thần miếu Núi Thượng Cổ.



Nơi ngón tay của ông chỉ đến, người Vọng Tộc tránh ra tạo thành một con đường.



Tộc trưởng nhìn hai vợ chồng Vô Mạt, trang nghiêm nói: "Hiện tại, hai người các con đi vào, tìm kiếm bên trong rốt cuộc có Nghênh Xuân đã mất tích

hay không."



Ánh mắt của ông quét qua quan đại nhân một bên vẫn

đang khiếp đảm: "Nhớ nhìn kĩ một chút, nếu là có, nhất định dẫn nàng ra

ngoài."



Vô Mạt cùng Bán Hạ vạn vạn không ngờ hai người họ lại

phải đi vào tìm Nghênh Xuân? Thần miếu không phải chỉ có Tộc trưởng mới

có thể đi vào sao?



Nhưng Tộc trưởng không có bất kỳ lời giải thích nào, ông chỉ chỉ nơi đó: "Đi đi."



Vô Mạt cùng Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là gật đầu lên tiếng: "Vâng"