Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 32 : Bí mật thần miếu
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Vô Mạt dắt tay Bán
Hạ, hai người đi tới trước thần miếu. Cửa chính thần miếu là dùng gỗ
dương trên núi làm, phía trên khắc họa rất nhiều đồ án kỳ quái. Bởi vì
đã qua nhiều năm, những hoa văn kia đã mơ hồ, vả lại phía trên hiện đầy
bụi bặm.
Vô Mạt đưa tay đẩy cửa chính, cửa miếu cổ kính cũ nát
phát ra âm thanh cọt kẹt, cửa mở ra, bụi đất toán loạn, một mùi mốc meo
xông tới mặt. Vô Mạt dẫn Bán Hạ, cẩn thận bước vào, giống như bước vào
một thế giới thần bí.
Sau lưng, đại môn lần nữa đóng lại, trong thần miếu một mảnh tăm tối.
Bán Hạ không khỏi tiến sát đến bên cạnh Vô Mạt hơn: "Vô Mạt, chúng ta nên làm cái gì?"
Nàng chỉ dựa vào ấn tượng mới vừa nhìn thấy kia, mơ hồ nhớ ngay phía trước
là một án kỷ, trên án kỷ thờ phụng Kiếm Linh cùng tượng của Lão tổ tông
Địa Nô.
Vô Mạt đưa tay ôm eo của nàng để cho nàng tựa vào trên người mình, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, ta giống như cảm thấy có lối ra."
Hắn trầm ngâm nghiêng tai chốc lát, liền dắt tay Bán Hạ, chậm rãi đi đến phía trước.
Trong bóng tối, Bán Hạ mơ hồ cảm giác Vô Mạt dẫn mình vòng qua cái án kỷ đó, đi tới sau án kỷ.
Vô Mạt dịu dàng nói: "Đừng sợ, nơi này giống như có gió thổi qua, chắc phải có một lối đi."
Bán Hạ chợt hiểu: "Ta nhớ lúc còn rất nhỏ, có lão nhân kể chuyện xưa, đã
từng nói thần miếu thông tới một sơn động." Nàng suy đoán nói: "Chúng ta trước kia nghe tiếng minh kiếm, có khả năng là ở trong sơn động đó phát ra."
Vô Mạt gật đầu: "Đúng, ta đỡ nàng, chúng ta từ từ đi."
Thật ra thì Vô Mạt lúc này cũng chỉ mới nghi ngờ, như thế trong bóng tối,
bản thân bằng khứu giác hơn người mới tìm được đường ra, nhưng Nghênh
Xuân thì sao? Nàng chỉ một mình tiến vào, lại không dám trắng trợn đốt
đuốc, sao có thể đi ra chứ?
Nhưng mà lúc này hiển nhiên không
phải lúc nghĩ đến điều này, Vô Mạt và Bán Hạ hai người tay nắm tay, cùng nhau mò mẫm đi về phía trước.
Theo lối đi kia đi về phía trước,
cũng không biết đi bao lâu, trước mặt không còn đường nữa, Vô Mạt nhíu
mày trầm tư một lát, bảo Bán Hạ nắm y phục của mình, bản thân thì buông
hai tay tìm kiếm ở xung quanh, chỉ chốc lát sau, hắn sờ tới trước mặt
giống như có cửa, đẩy ra.
Sau khi đẩy ra, mắt hai người nhất thời tỏa sáng.
Trước mặt là một sơn động to lớn, sơn động này có thể chứa đến mấy cái nhà
lớn, đối diện có một lối đi tiếp tục tiến lên, mà ở trên tường sơn động
Hiện giờ bụng nàng đã không ít tháng, sức ăn so với trước kia lớn hơn rất
nhiều, hôm nay lại ở trong sơn động giằng co nửa ngày như vậy, trong
bụng không khỏi đói khát.
Vô Mạt thấy vậy, cẩn thận đỡ Bán Hạ:
"Ta biết xung quanh đây có một sơn động, chúng ta trước nghỉ ngơi một
chút, rồi tìm cho nàng chút thú rừng nướng ăn."
Bán Hạ nhìn vị
trí của mặt trăng, lắc đầu nói: "Ta thấy thôi đi, tình hình ở thần miếu
còn chưa rõ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng xuống núi. Chàng tìm cho ta
chút trái cây đi, sau đó liền xuống núi." Một đường không thấy tung tích Nghênh Xuân, có lẽ nàng đã rời khỏi sơn động từ nơi này.
Hai
người đang nói, chợt nghe tiếng gầm gừ của Dã Lang, âm thanh kia xuất
hiện khắp nơi, nghe như thế chắc chắn không phải chỉ có một con. Vô Mạt
nghe thấy, nhanh chóng bảo hộ Bán Hạ về phía sau. Dù sao lúc này đã nửa
đêm ở nơi hoang vu, ai biết mấy con sói này thuộc về bầy sói nào, có
biết quy định hay không.
Chỉ chốc lát sau, những đôi mắt sói
tĩnh mịch tụ lại gần, có hơn bảy tám đôi, bọn chúng ngừng gầm gừ, đôi
mắt màu xanh lá cây nhìn chằm chằm vào hai người.
Vô Mạt kéo Bán
Hạ bảo hộ ở sau lưng, bản thân phía trước thì gầm gừ, mấy con sói nghe
được đầu tiên là liếc mắt buồn bực, tiếp liền "Nói chuyện với nhau".
Rất nhanh mấy con sói kia nhường đường, Vô Mạt đỡ Bán Hạ đi ra ngoài.
Vô Mạt nhỏ giọng giải thích: "Bọn chúng là sói bảo vệ thủ hộ cái cửa động
này, là chờ chúng ta tới, bọn chúng còn nói một cô gái ngất xỉu ở gần
đây, chắc là Nghênh Xuân."
Bán Hạ nghe được mừng rỡ, vốn cho là
tỷ tỷ mình không rõ tung tích, thì ra vẫn có thể tìm được, cũng coi như chuyến đi này không tệ, có câu trả lời cho mấy người ngoài dưới chân
núi kia rồi.
Hai người đi trên bụi cỏ rậm rạp, kéo những nhánh
cây bắt chéo chắn đường, rất nhanh liền tìm Nghênh Xuân nằm phía sau một tảng đá lớn.
Nghênh Xuân khắp người dơ bẩn, y phục rách nát,
trên mặt trên tay đều là vết cắt, hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.
Bán Hạ vội vàng tiến lên dò mạch, lúc này mới yên lòng: "Nàng là đói
bụng mấy ngày, ngất đi, chúng ta phải tìm chút đồ ăn cho nàng." Bằng
không nàng cứ bất tỉnh như vậy, cũng không thể để Vô Mạt cõng nàng chân
núi a.