Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 33 : Tộc trưởng mới ra đời

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Lập tức Bán Hạ coi chừng Nghênh Xuân ngồi bên cạnh tảng đá, Vô Mạt đi ra

xung quanh hái chút trái cây, thật may lúc này là mùa hè, trên núi trái

cây còn rất nhiều. Đang hái, hắn thấy bên cạnh có một suối nước, nghĩ

Bán Hạ có lẽ cũng khát nước, liền muốn lấy một chút.



Bây giờ là

mùa hè, trên người hắn ăn mặc bộ y phục vải gai do Bán Hạ tự mình làm,

lập tức cởi nửa áo trên, lại lấy tiểu đao của Bán Hạ cho. Hắn trước dùng nửa áo nhúng xuống suối nước nhấc lên lấy một bọc nước, động vật phù du trong nước chợt thấy mình rời khỏi suối nước, rối rít kinh hoảng bơi

loạn trong cái áo. Chỉ chốc lát sau, bọn chúng liền phát hiện toàn bộ

nước đã chảy hết đi.



Nước suối từ cái áo chảy xuống , phía dưới

là dùng vỏ đao tiếp lấy. Trải qua lần lọc này, trong nước ít nhất không

còn có phù du Tiểu Trùng các loại.



Lấy nước xong, hắn giặt sạch cái áo, dùng cái áo gói lấy số trái cây vừa hái kia rồi nhanh chóng đi về.



Bán Hạ thấy hắn trở lại, càng cảm thấy đói bụng, cầm trái cây liền ăn ngay. Bây giờ thai nhi trong bụng nàng sớm đã có máy thai, tiểu oa nhi giống

như cảm nhận được mùi thơm của thức ăn, bắt đầu chuyển động ở trong

bụng.



Bán Hạ vừa ăn vừa nói: "Chàng trước ăn trái cây, sau đó đem nước cho tỷ tỷ ta uống chút thôi."



Vô Mạt nhìn Nghênh Xuân vẫn mê man như cũ, hừ lạnh một tiếng nói: "Không

chết được đâu, trước hết để cho nàng nằm một lát thôi." Nói xong cầm

tiểu đao kia đưa cho Bán Hạ uống nước.



Bán Hạ bên này ăn trái

cây, bên kia nhờ tay Vô Mạt uống mấy ngụm nước, trong bụng có chút đồ

ăn, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.



Vô Mạt lại uống vài ngụm,

cuối cùng còn dư lại một chút mới đi cho Nghênh Xuân. Nghênh Xuân đã đói bụng vài ngày , miệng đã sớm khô nứt, bây giờ cảm thấy có nước rơi

xuống giữa răng môi mình, nhất thời giống như gặp được cây cỏ cứu mạng,

mắt cũng không mở ra liền liều mạng hớp miệng uống nước.



Vô Mạt thấy vậy, vỗ vỗ đầu của nàng, lạnh lùng nói: "Tỉnh lại!"



Cái tay kia thường ngày vẫn luôn làm việc nặng , bây giờ lại không có ý thả nhẹ sức lực, lần này đánh vào đầu Nghênh Xuân tự nhiên không hề nhẹ,

Nghênh Xuân cuối cùng từ mê man mở mắt ra, đập vào mắt, lại thấy một nam nhân tóc đen buông xõa, ngực để trần đang cúi đầu nhìn mình, trong tay

còn cầm một cây đao, nhất thời sợ đến mức hét ầm lên.


Nhưng tại sao bây giờ hắn một chút khoái cảm cũng không có, trong lòng chỉ có vô tận hối hận!



Nếu hắn biết đó là lần cuối cùng gặp mặt, như thế nào lại —— làm sao sẽ lạnh lùng cự tuyệt như vậy!



Gió đêm rất lớn, cây đuốc cháy lép bép vang dội, Vô Mạt không nhúc nhích

nhìn chằm chằm hộp gỗ, thì ra là một người, sau khi chết, chính là ở nơi đơn giản như vậy sao.



Hắc Lang không biết từ lúc nào đã mở mắt,

xa xa nhìn Vô Mạt, đôi mắt vốn không có tình cảm gì thoáng qua vẻ đau

thương. Nó không nhịn được ngửa cái đầu cao ngạo lên, nhìn nóc nhà thần

miếu cao cao kia.



Bán Hạ than nhẹ một tiếng, nắm tay Vô Mạt, lại không biết an ủi hắn như thế nào.



Lúc này, tiếng khóc của một lão phụ nhân truyền vào bên tai, đó là lão mụ mụ không kìm nén nổi nước mắt nữa.



Tất cả người Vọng Tộc khổ sở cúi thấp đầu, đám quan binh không người nào

dám nói một câu, sói Núi Thượng Cổ cũng đều lặng lẽ nhìn tất cả.



Ở trong thời khắc đau thương an tĩnh này, một tiếng cười khanh khách của

nữ nhân vang lên, nàng nghẹo đầu chỉ vào thần miếu cách đó không xa cười nói: "Thần miếu, thần miếu, ta vào đi, ta vào đi. . . . . . Khanh

khách. . . . . ."



Vô Mạt nhờ tiếng cười này nhắc nhở, hắn cởi dây mây trên cánh tay, nhìn chằm chằm hộp gỗ trên đất, đi lên trước, lặng

lẽ quỳ xuống, cúi lạy thật sâu.



Trịnh trọng vái ba lạy, hắn cung kính tiến lên, cầm lấy gậy đầu cá cùng xương thú.



Cầm trong tay, đứng lên, trang trọng mà nhìn tất cả tộc nhân.



Giờ khắc này, Tộc trưởng Vọng Tộc mới ra đời.



Tất cả tộc nhân đều quỳ lạy trên mặt đất.



Mộc Dương không dám tin trừng mắt nhìn tất cả, mờ mịt luống cuống giống như không biết mình đang ở đâu, nhìn mọi người xung quanh đều quỳ xuống,

hắn kìm lòng không được bàn chân mềm nhũn.



Nhẫn Đông vốn đứng không muốn quỳ , nhưng cha mình đã quỳ, bị cha thuận thế kéo xuống, cũng quỳ xuống theo.