Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 34 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Vô Mạt mới nhận chức

Tộc trưởng nhìn về quan đại nhân ánh mắt mờ mịt bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, đây là người các ngài muốn tìm, ta để ngài mang về." Nói

xong chỉ Nghênh Xuân sau lưng.



Nghênh Xuân vẫn đang cười khanh

khách, hai mắt nàng tỏa sáng nhìn chằm chằm cửa chính thần miếu, trong

miệng vẫn nói thầm: "Ta đi vào, ta đi vào."



Quan đại nhân lau lau trán, vội vàng gượng cười hỏi vị hôn phu của Nghênh Xuân: "Bành công tử, đây chính là tôn phu nhân?"



Vị hôn phu Nghênh Xuân này—— Phùng công tử, đứng bên cạnh hạ nhân đã chết

hơn nửa đêm, ngửi mùi máu tươi lâu như vậy, cả người hắn đã sớm chết

lặng. Hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn phu nhân điên điên khùng khùng của

mình, gật đầu nói: "Vâng"



Lúc này Nghênh Xuân rốt cuộc phát hiện

vị hôn phu của mình, nàng nhào qua lôi kéo tay của hắn cười ha ha, thậm

chí lôi kéo hắn xoay tròn: "Chàng để cho ta chạy vào thần miếu đi, chàng không cho ta gặp nhi tử, hiện tại ta nghe chàng, ta đi vào, ta làm

được. . . . . . Đi, chúng ta đi tìm nhi tử đi. . . . . ."



Sắc mặt Phùng công tử càng ngày càng khó coi, cùng người chết bên cạnh cơ hồ không có khác biệt rồi.



Vô Mạt trong lòng hiện lên một nụ cười lạnh, nhưng hắn vẫn mặt không thay

đổi hỏi quan đại nhân: "Đại nhân, xin hỏi chuyện hôm nay coi như là chấm dứt sao?"



Quan đại nhân hung hăng chỉ vào vị hôn phu của Nghênh

Xuân Phùng công tử nói: "Thật là điêu dân lớn mật! Bản thân phái điêu

phụ đó chạy tới tự tiện xông vào thần miếu người khác, lại còn ở đây vu

oan người ta, ác nhân cáo trạng trước, các ngươi thật nham hiểm!" Thật

là rất nham hiểm, làm hại ta đêm hôm khuya khoắt vừa mệt vừa đói vừa

khát lại lạnh rồi cả người bẩn thỉu. . . . . Không biết tiểu thiếp bây

giờ ở nhà đang làm gì. . . . . .



Hắn cơ hồ là nhảy dựng lên mắng

Phùng công tử một trận, nói khô cả họng, rồi xoay người hướng về phía Vô Mạt cúi đầu khom lưng cười nói: "Tộc trưởng đại nhân, là hạ quan hồ đồ, hạ quan thế nhưng lại tin sàm ngôn, hạ quan hồ đồ, hạ quan đáng chết!"

Nói xong bộ dáng kia dường như muốn tát mình mấy bạt tai.



Vô Mạt

lạnh lùng liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Đại nhân nói quá lời, chỉ

cần đại nhân hiểu rõ đúng sai trong đó là tốt rồi."



Bên này đang nói, chợt nghe trong đám người có một tiếng thét kinh hãi, là vì Tô lão cha té xuống đất, Nhẫn Đông hô to.



Bán Hạ nghe thấy cuống quít ôm bụng chạy tới, lại chỉ thấy phụ thân mình

tức giận đến trợn ngược hai mắt, râu ria vểnh lên, ngã xuống bất tỉnh

nhân sự.



Thử bắt mạch, chỉ thấy hơi thở yếu ớt, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc.



Quan đại nhân thấy vậy, vội nhân cơ hội cúi người vái chào muốn dẫn binh rút lui.



Vô Mạt đi tới trước mặt Tiểu Hắc, quỳ một gối xuống, cùng Tiểu Hắc nhìn thẳng.



Tiểu Hắc nhìn hắn, thật thấp kêu lên mấy tiếng, Vô Mạt cũng đáp lại vài lời.


Mộc Dương vừa nghe, khiếp sợ không nhỏ: "Thập nhất thúc?"



Phí lạnh lùng quay mặt đi, không nhìn Mộc Dương nữa.



Nham gật đầu: "Thập nhất thúc của ngươi đã nói rồi, ngươi còn chưa về nhà?"



Chuyện kết cục như vậy, Mộc Dương mất quyền lợi đi đỡ thạch quan của gia gia mình —— Tiền Nhiệm Lão Tộc Trưởng.



Việc này trong mắt mọi người là rất nghiêm trọng, một đoạn thời gian dài sau đó, sẽ trở thành trò cười của mọi người.



======



Trong túp lều của Vô Mạt và Bán Hạ, hai người cũng không cảm thấy Vô Mạt lấy được vị trí của tộc trưởng là rất may mắn.



Bán Hạ cảm nhận cử động của tiểu oa nhi trong bụng, nhẹ nhàng nói: "Phụ

thân cùng Tộc trưởng cuối cùng vẫn không thấy được con của ta rồi."



Vô Mạt đi tới, ghé trên bụng Bán Hạ, lắng nghe động tĩnh bên trong.



Hắn mất đi một người thân, một người thân khi còn nhỏ hắn chỉ có thể nhìn

từ xa chứ chưa bao giờ có thể lại gần, cũng là người thân hắn chưa bao

giờ thừa nhận.



Vô Mạt nhắm hai mắt lại, dựa sát trên bụng Bán Hạ, cảm thụ cử động kì Diệu của thai nhi trong đó, nhưng trong lòng không

khỏi nghĩ, năm đó mẫu thân là lấy tâm tình như thế nào vuốt ve mình lúc

cử động trong bụng đây. . . . . .



Bán Hạ vuốt ve Oa Nhi từ từ đưa tay tới người Vô Mạt, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Vô Mạt,

giống như Vô Mạt cũng là con của nàng.



Vô Mạt dứt khoát chui vào lòng nàng, nhẹ nhàng làm nũng.



Bán Hạ không thấy được, nhưng nàng biết, Vô Mạt của nàng đã khóc.



Đôi tay nàng ôm lấy đầu của hắn, ôm hắn vào trong ngực.



Đừng khóc, Vô Mạt, chàng còn có ta, còn có Oa Nhi.



Tiểu kịch trường:



Vấn đề: tại sao Tô lão cha lần đầu tiên không có chết, lần thứ hai chết

rồi, chẳng lẽ không thể lấy một cây nha nha thảo nữa sao?



Thượng nhân đáp: một người chỉ có thể được nha nha thảo cứu sống một lần.



Tộc trưởng đáp: bởi vì không có chấp niệm.



Dã Lang đáp: một con lang không thể nào hai lần bước vào cùng một con

sông, một người không thể nào hai lần ăn một cây nha nha thảo.



Vô Mạt đáp: do lần này là bị tức chết , không phải bệnh chết .



Diêm Vương Gia đáp: ngày ngày nha nha thảo, chỗ này của ta chẳng phải là không có ai rồi hả ?