Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 35 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Vô Mạt ban ngày vẫn

lên núi săn thú như cũ, chỉ là bây giờ hắn mới nhận chức Tộc trưởng, mà

lại trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, khi săn thú tự nhiên lấy hắn làm

thống lĩnh. Cái này cũng không phải việc khó gì, vốn trong tất cả thanh

niên của Vọng Tộc, Vô Mạt là người săn thú lành nghề nhất, hắn bắn cung

cực kỳ chuẩn xác, lúc chạy nhanh như gió, lại còn có khứu giác người

thường khó có thể so sánh, những thứ này đã sớm khiến cho hắn trở thành

đối tượng mà những người trẻ tuổi trong tộc bội phục. Hiện nay hắn đã là Tộc trưởng, có quyền uy tuyệt đối, tự nhiên càng làm cho những người

cùng đi săn thú bội phục tuân theo.



Mà khi trời tối, Vô Mạt liền

bắt đầu nghiên cứu những quyển sách da dê cũ ghi lại tất cả những gì của Vọng Tộc khi các Tộc Trưởng các đời còn sống. Phí đem những cuốn sách

đã được Lão Tộc Trưởng sắp xếp cẩn thận cho vào bao da thú đưa tới, muốn Vô Mạt phải nhớ cho kỹ những thứ này, hơn nữa nếu trong tộc có đại sự

gì thì cần phải ghi lại.



Lập tức Bán Hạ tìm da dê thượng hạng, tự tay làm ra một quyển da dê, ở dòng đầu tiên viết lên ba chữ thật to "Vô Mạt cuốn" .



Mỗi khi đến đêm tối, trong phòng liền đốt lên cây trẩu đèn, Vô Mạt đọc sách da dê, Bán Hạ giúp hắn nhớ ghi chép do Tộc trưởng các đời tự ghi.



Tối nay, Vô Mạt đọc cuốn da dê xa xưa nhất, sau khi cuộn lại liền trầm tư,

không khỏi cau mày: "Vọng Tộc chúng ta luôn có đủ loại quy củ, ta vốn

tưởng rằng những điều đó đều là do Lão tổ tông Địa Nô lưu lại, hôm nay

xem ra, trong cuốn của lão tổ tông chỉ viết phải bảo hộ miếu, những thứ

khác đều là người đời sau từ từ thêm vào."



Bán Hạ nghe thế,

nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Như vậy cũng tốt, ta nghĩ mấy câu mà Lão Tộc Trưởng lưu lại kia, nếu là thật sự làm theo, khó tránh việc làm trái với quy củ của Vọng Tộc. Hôm nay chúng ta đã biết những quy củ kia cũng chỉ là người đời sau thêm vào, ngược lại làm việc dễ hơn."



Vô Mạt lại lắc đầu: "Những thứ quy của tăng thêm này, cũng là do tổ tông chúng ta, chuyện này vẫn khó làm."



Bán Hạ lại nghiêm mặt nói: "Tuy nói cũng là tổ tông, nhưng rốt cuộc không

phải Lão tổ tông Địa Nô! Chàng nghĩ đi, truyền thuyết Lão tổ tông Địa Nô tinh thông Thuật toán có thể thông hiểu chuyện ba ngàn năm sau, lời của ông ấy nói chúng ta tự nhiên không thể làm trái. Nhưng những tổ tông

khác thì sao, tổ tông khác cũng chỉ là người phàm giống chúng ta, nhưng

đã là người, luôn có lúc nói sai."



Vô Mạt nghe xong thì cười,

quay đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nương tử dưới ánh đèn, gật đầu nói:

"Ta vốn biết nàng là người nói cái gì cũng có đạo lý, hôm nay xem ra quả thật không sai."



Bán Hạ cũng cười: "Ta nói những thứ này, chàng

nghe đồng ý, cũng không khó. Khó khăn là khiến mỗi người trong Vọng Tộc

đồng ý, cái này cũng không dễ dàng."




Thì ra là hắn đã sớm biết! Lúc ấy lại vẫn cố ý giả bộ yêu thương giúp nàng xoa bụng!



Vô Mạt nhìn bộ dạng Bán Hạ vừa xấu hổ vừa tức giận, vui mừng cười ra

tiếng, lật nhéo mặt nàng, lại gần nàng trầm nhẹ nói: "Nàng hôm đó tự

mình muốn đi chịu chết, làm hại ta cũng không thể làm gì khác hơn là

cùng với nàng đi thôi."



Bán Hạ tựa vào ngực hắn, bây giờ nghĩ lại ngay lúc đó nàng cũng không nghĩ đến, không khỏi lẩm bẩm: "Nhưng chàng

lúc đó ra vẻ rất lạnh lùng, tính khí cũng rất xấu, ta cho là chàng căn

bản sẽ không để ý ta đấy."



Vô Mạt hừ lạnh một tiếng, răng môi lại gần lỗ tai của nàng, khẽ cắn xuống, khàn khàn nói: "Ta làm sao lại mặc

kệ nàng chứ. . . . . . Nàng nói nàng muốn Nhân sâm, ta liền vội vàng

chạy đến núi giúp nàng tìm. . . . . ."



Nhưng khi tìm được rất nhiều nhân sâm, nàng lại không muốn nữa.



Bán Hạ vốn bị Vô Mạt cắn đến ý loạn tình mê, nhưng nghe nói như thế đột

nhiên phản ứng lại: "Ngày đó chàng bẻ rất nhiều nhân sâm, thì ra là. . . . . . Thì ra là chàng tìm cho ta. . . . . ." Nàng nâng đôi mắt như nước chăm chú nhìn hắn: "Chàng... chàng. . . . . . Thì ra chàng lúc đó đã. . . . . ."



Bán Hạ chưa nói xong tai Vô Mạt đã đỏ lên, hắn dứt

khoát ôm nàng vào trong ngực, trầm thấp thì thầm nói: "Ta muốn hôn nàng

rồi." Nói xong liền bao trùm lên cái miệng nhỏ của hắn , không để cho

nàng nói hết lời.



Bây giờ Bán Hạ bụng lớn, hai người đã lâu không làm việc, cố tình Vô Mạt lại đang tuổi trẻ nhiệt huyết, mỗi đêm tự

nhiên cảm thấy khó có thể hóa giải. Hôm nay vừa hôn chỉ cảm đôi môi mềm

dẻo kia thật là ngon miệng, khó tránh khỏi càng làm cho hạ thân trướng

đau, chỉ hận không thể, chỉ hận không thể, Vô Mạt bất đắc dĩ than thở,

vùi mình vào mái tóc của nàng, để cho nàng cảm thụ rung động bản thân.



Bán Hạ rốt cuộc đau lòng nam nhân này, liền đưa tay tới, lấy dũng khí sờ

sờ, vừa sờ thì mới phát hiện cự vật kia đã cứng rắn dựng thẳng rồi, thật là đáng thương. Vô Mạt cảm thấy hơi lạnh từ bàn tay nhỏ bé mềm mại sờ

qua , nhất thời không nhịn được phát ra một tiếng khàn đục □, hô hấp

dồn dập bắt lấy tay nàng, không để cho bàn tay kia rời đi.



"Giúp ta sờ một cái." Trong mắt hắn tràn đầy thâm trầm nhẫn nhịn, thở dốc cũng gấp rút .



Bán Hạ cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tốt, chỉ là nhỏ giọng một chút, chớ

kinh động người khác." Người khác tự nhiên chỉ là ông cháu A Nặc ở sát vách.