Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 6 :
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Lúc này bầy sói dần
dần thu vòng vây tụ lại trung tâm, bọn chúng gầm gừ, đôi mắt âm trầm
nhìn chằm chằm hai nhân loại trong vòng kia, dường như muốn xé tan bọn
họ thành từng mảnh.
Khi nanh vuốt sói sắp chạm đến áo lông cừu Bán Hạ thì trong mắt nàng rốt cuộc cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiếng Bán Hạ bắt đầu xuất hiện vẻ run rẩy, nhưng mà vẫn cố tự trấn định: "Thế nào, làm thế nào?" Nàng gan dạ, thấy chết không sờn, nhưng mà cuối cùng vẫn là một cô gái yếu đuối nên khi thấy nhiều sói hung hãn như vậy từng bước tiến tới gần thì nói không sợ là không thể nào , cái này so với
trực tiếp giơ cổ chém một đao càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Vô Mạt từ chối cho ý kiến: "Ta không biết." Đừng nói hắn một tay khó chống lại đám sói, ngay cả khi có thể, hắn cũng không thể chém giết bọn sói
được. Mới vừa rồi đánh bất tỉnh một con sói, đã là cực hạn mà hắn có thể làm được rồi.
Lời ra khỏi miệng mặc dù lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn đưa ra tay đem Bán Hạ che sau lưng.
Bán Hạ vuốt nha nha thảo trong ngực: "Ta không có cách nào đem nha nha thảo cho phụ thân rồi."
Bán Hạ nắm chặt nha nha thảo, cố gắng nhớ lại tình cảnh chết đi đời trước của mình.
Nó đã quá mức mơ hồ rồi.
Nước biển lạnh lẽo, nụ cười đắc ý, hai người này khắc sâu trong trí nhớ nàng hiện lên. Nàng nhớ ra rồi, chồng nàng, tài sản kếch xù, du thuyền lãng
mạn trên. . . . . . Sau đó là cái chết đau đớn.
(ặc, vậy là kiếp trước chị bị chồng giết sao??)
Bán Hạ liều mạng lắc đầu bỏ đi những thứ này, nhìn chằm chằm bầy sói. Không sao, các ngươi tới đi, ta không sợ. Ít nhất lần này ta là vì phụ thân
mà chết, ta là vì cứu mình người yêu. . . . . .
Đang lúc này, chợt truyền đến một tiếng tru trong trẻo, cao ngạo.
Lập tức chẳng những Vô Mạt và Bán Hạ, mà chính đám sói đều lộ vẻ xúc động, rối rít nhìn về phía tiếng tru truyền tới.
Chỉ thấy nơi xa chỗ giữa sườn núi, có một con sói đón gió mà đứng. Con sói
này nếu so với những con khác thì lớn hơn rất nhiều, toàn thân màu đen,
giống như gấm vóc, thần thái cao quý, ánh mắt kiêu ngạo. Lúc này bão
tuyết đã ngừng, mặt trời lên cao, bộ lông đen như dát lên một tầng ánh
sáng vàng, giống như thần linh không dính bụi trần đứng vững vàng ở
trong quần sơn.
Đám sói thấy được con sói này, rối rít cúi đầu làm tư thái thần phục.
Mộc Dương vẫn không quá tin, chỉ là nhìn sắc mặt cha từ từ ửng hồng, hắn cũng không thể không tin sự thật này.
=== ===
Lão cha Tô gia được cứu sống rồi, bởi vì Bán Hạ từ trên núi hái tới được nha nha thảo.
Tin tức này chấn động toàn tộc, bọn họ rối rít chạy tới hỏi Bán Hạ quá
trình phát hiện nha nha thảo. Bán Hạ che giấu chuyện liên quan đến Vô
Mạt, chỉ nói đại khái mình đã lẻn vào trong núi Thượng Cổ như thế nào.
Mọi người rối rít bày tỏ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Bán Hạ có bất đồng,
ngay cả thượng nhân cũng đều phải lau mắt mà nhìn Bán Hạ. Vốn là mấy
tiểu tử trong tộc vẫn luôn nhìn chằm chằm mấy cô nương kiều mỵ giống như Nhẫn Đông, hôm nay bọn họ đều thay đổi chuyển sang nhìn Bán Hạ rồi, bọn họ bắt đầu lấy lòng Bán Hạ, ngầm so tài mong đợi có thể lấy được một cô nương tốt dũng cảm hiếu thuận như vậy. Mà khi những tiểu tử này lấy
lòng Bán Hạ, nàng luôn có một loại ảo giác, giống như có một đôi mắt
đang ngó chừng mình, nhưng quay đầu lại nhìn, nhìn khắp nơi, lại cái gì
đều không thấy.
Mãi cho đến một ngày, sắc trời tương đối trễ rồi, Bán Hạ một mình đi vào rừng nhặt trái cây rơi trên mặt đất. Nàng lần
nữa cảm thấy sau lưng có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Lần này nàng
không quay đầu lại, chỉ cẩn thận dùng dư quang quan sát phía sau.
Mặt trời chiều ngả về tây, nàng nhìn thấy phía sau mình có bóng người bị kéo thật dài, hiện lên trên tuyết chưa bị tan trên núi.
Bóng dáng kia rất cao lớn, tóc rất dài, dùng sợi dây tùy ý buộc lại rũ xuống một bên. Lúc gió thổi qua, từng trận phất lên.
Trong lòng Bán Hạ khẽ động, cố ý dưới chân nghiêng một cái, ra vẻ té ngã trên đất. Nói là giả té, nhưng đau mông là thật, Bán Hạ đau đến nước mắt sắp chảy rồi. Mặc dù bị thương, Bán Hạ vẫn không quên cẩn thận nhìn phía
sau, nhưng bóng người phía sau chỉ giật giật, rốt cuộc không tiến lên.
Lại đợi một lát, mắt thấy mặt trời chiều ngã về tây, trời đã rất lạnh,
Bán Hạ hắt xì.
Ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, trong lòng thất vọng
cùng cực, lại cảm thấy mình thật sự là kẻ ngốc đệ nhất thiên hạ, trong
cơn tức giận cõng giỏ trúc lên đi về nhà.
Ai biết ngày thứ hai,
khi nàng đi nhặt trái cây, lại phát hiện dưới gốc cây có rất nhiều trái
cây, rải rác trên đất. Nhìn có vẻ như là trên cây rơi xuống , nhưng một
cây sao có thể có nhiều trái cây như vậy chứ, Bán Hạ ở đây nhặt trái cây rất nhiều năm rồi, cũng chưa từng thấy chuyện như vậy a.
Bán Hạ âm thầm cảm thấy buồn cười, chỉ là nàng cũng thản nhiên đón nhận, đem những trái cây dưới gốc đất nhặt sạch sẽ!