Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 5 :
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Bán Hạ thấy Vô Mạt
tỉnh lại, vội lau nước mắt, tuy nhiên lau thế nào cũng không ngừng được. Vô Mạt ngồi dậy nhìn chằm chằm Bán Hạ, chân mày cũng nhíu lại: "Ai khi
dễ cô?"
Bán Hạ vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Không có. . . . . . Ta chỉ là thấy Nhân sâm, lại thấy khổ sở. . . . . ."
Chân mày Vô Mạt nhíu chặt hơn: "Tại sao?"
Bán Hạ nhịn xuống nghẹn ngào, lau nước mắt đứt quãng nói: "Đều tại ta. . . . . . Đều tại ta tự cho là đúng. . . . . . Ta muốn nhân sâm của ngươi. . . . . . Cho phụ thân ăn, kết quả hại phụ thân. . . . . ." Bán Hạ nói xong lời cuối cùng, khóc không thành tiếng.
Vô Mạt dựng lỗ tai, từ trong tiếng khóc của nàng cuối cùng cũng hiểu nguyên do.
Hắn âm trầm hồi lâu, chợt đứng lên, một tay cầm mấy cái cây Nhân sâm, một
tay dùng sức bẻ mạnh một cái, mấy cây Nhân sâm này đều đứt đoạn. Bán Hạ
nhìn thấy giật mình đang định nói gì, rồi lại thấy hắn tiện tay ném ra
xa, mấy cây Nhân sâm thượng hạng cứ như vậy vùi vào trong núi tuyết
không thấy tung tích.
Bán Hạ ngừng khóc, mờ mịt nhìn Vô Mạt.
Đây chính là đồ tốt quý hiếm đó, mỗi khi đám nam nhân trong tộc đi ra ngoài tìm được cây nhân sâm lớn như vậy, Tộc trưởng đều giao cho thượng nhân, để thượng nhân giữ lại tương lai trị bệnh cứu người. Hắn tại sao có thể lãng phí như thế!
Sau khi Vô Mạt vứt bỏ Nhân sâm, không nói một lời, tiếp tục nằm trong đống rơm vùi đầu làm ra vẻ đi ngủ.
Bán Hạ chớp đôi mắt đẫm lệ, không nhịn được nhẹ giọng hỏi: "Huynh làm sao thế?"
Vô Mạt không trả lời.
Bán Hạ trầm mặc, cúi đầu nghĩ lại, nhỏ giọng giải thích: "Huynh không cần
tức giận, ta chưa bao giờ trách huynh, cái này không liên quan gì tới
huynh."
Vô Mạt như cũ vẫn không trả lời, chỉ đem cái gáy gáy phủ mái tóc đen thô ráp hướng về phía Bán Hạ.
Thật lâu sau, Bán Hạ khe khẽ thở dài: "Huynh là một người rất tốt."
Nàng cho là Vô Mạt vẫn không trả lời, ai biết Vô Mạt chợt buồn buồn nói: "Không, ta là một người không may mắn."
Bán Hạ lắc đầu, đang muốn nói tiếp, nhưng Vô Mạt chợt thô bạo ngắt lời nàng: "Ta muốn ngủ."
Lời nói của Bán Hạ bị chặn lại trong cổ họng không nói ra được, không thể
làm gì khác hơn là không nói. Ngồi yên phát ngốc nửa ngày, rốt cuộc vẫn
phải ngả đầu đi ngủ. Dù sao nàng cũng không có buồn bực ưu buồn lâu
được, ngày mai nàng phải tiến vào cấm địa bầy sói sâu trong núi lớn một
lần nữa lấy về nha nha thảo đó.
=== ======
Một
lấy nha nha thảo, nếu muốn cô tự mình cầm nó đi ra khỏi cấm địa đi!"
Lúc nói đến đây, đã có sói đuổi theo, bọn chúng đem Vô Mạt và Bán Hạ đang
thở hổn hển bao vây lại, từng con đều lộ ra hàm răng bén nhọn ngẩng lên
trời phát ra tiếng tru.
Hai người dừng bước, thở hồng
hộc. Gậy của Bán Hạ đã không biết quăng đến chỗ nào rồi, Vô Mạt tay
không tấc sắt, hai người vạn vạn lần đánh không lại nhiều sói như vậy.
Bán Hạ kìm lòng không được dựa gần hơn vào Vô Mạt, nhỏ giọng hỏi "Huynh
không phải có thể cùng sói nói chuyện ư, huynh và bọn chúng nói một chút đi?"
Vô Mạt bĩu môi cười lạnh: "Cô cho rằng ta thực sự
là sói sao? Cho dù ta là sói, nếu giúp người ngoài lấy nha nha thảo, ta
cũng có thể bị xé thành từng mảnh."
Bán Hạ nhất thời im bặt, xem ra chính mình không có cách nào sống được rồi, hơn nữa Vô Mạt cũng bị mình làm liên lụy.
Hai tay đem nha nha thảo ôm vào trong ngực, Bán Hạ hạ quyết tâm, vừa nhắm mắt: "Chết thì chết, để cho bọn họ đem ta ăn đi!"
Vô Mạt giễu cợt nói: "Đúng, cô là người cả gan."
Bán Hạ ánh mắt chán nản: "Ta đương nhiên sợ chết, nhưng nếu có thể cứu được phụ thân, cho dù bị bầy sói vây quanh cắn chết thì đã sao?"
Vô Mạt nghe, nhíu mày nói: "Nhưng nếu như cô bị cắn chết rồi, không phải không ai đi cứu phụ thân của cô sao?"
Bán Hạ nghe vậy sững sờ, cúi đầu trầm mặc chốc lát, mới cười nói: "Vậy thì
như thế nào, trên đường xuống hoàng tuyền, vừa khéo để ta cùng với phụ
thân đi chung đoạn đường." Nàng giương mắt nhìn về phía Vô Mạt, chỉ thấy mái tóc đen của Vô Mạt theo gió bay bay ở trên áo da thú, càng lộ ra
nét dã tính cùng với bất kham: "Ta vốn không muốn làm phiền huynh, bây
giờ ngược lại làm liên lụy tới huynh rồi."
Vô Mạt lắc
đầu phủ nhận: "Cái này cô không cần áy náy cái gì, ta không phải là tới
giúp cô, chỉ là đúng dịp tới đây mà thôi." Hắn lời nói xoay chuyển, mày
rậm nhảy lên, giễu cợt nói " cô lại dám gạt ta nói xuống núi rồi."
Bán Hạ cúi đầu không nói, nàng chỉ muốn không liên lụy hắn mà thôi.
Vô Mạt thấy nàng không tiếp lời, thế nhưng cười lạnh nói: "Chỉ vì phụ thân của cô, cô thật sự muốn trả bất cứ giá nào a!"
Bán Hạ nghe ra trong giọng nói của hắn nồng nặc ý đùa cợt: "Huynh không
hiểu, phụ thân từ nhỏ đối với ta cực kỳ thương yêu, ông chính là người
thân nhất trên đời này của ta."
Vô Mạt cười nhạo một tiếng: "Ta đương nhiên không hiểu." Hắn từ từ nghiêng đầu đi không nhìn Bán Hạ nữa: "Ta không có phụ thân."