Một Nhà Dưới Chân Núi
Chương 4 :
Ngày đăng: 02:49 22/04/20
Bán Hạ này không biết con sói có thể nghe hiểu lời của mình hay không, nhưng nàng vẫn nhịn
không được mở miệng van xin: "Cha của ta bị bệnh, ông ấy sắp mất rồi,
xin ngươi hãy để cho ta mang gốc nha nha thảo này đi, được không, ta
muốn cứu phụ thân."
Nanh vuốt bén nhọn của dã lang hướng về phía
Bán Hạ quơ quơ, nhưng nó thoạt nhìn rất khó xử, giống như không biết nên hạ khẩu như thế nào. Cũng đã làm khó nó, trăm ngàn năm qua, chưa bao
giờ có tiền lệ sói ăn thịt người. Trong miệng nó phát ra tiếng sói tru,
sau một lúc lâu, nó thế nhưng lại buông Bán Hạ ra, ngồi chổm hổm xuống
bên cạnh nha nha thảo chờ đợi.
Bán Hạ thấy tình cảnh này, biết mình nếu như rời đi, vẫn có thể, nhưng nàng không ngừng nhìn nha nha thảo bên cạnh.
Đó là mạng của cha, nàng không thể cứ như vậy mà buông tay.
Vì vậy nàng cũng không biết có dũng khí từ đâu tới, dùng hết hơi sức toàn
thân đột nhiên nhào đến chỗ nha nha thảo. Nếu nha nha thảo thật sự là
mạng của cha, nàng là tuyệt đối không thể bỏ qua, chỉ cần nàng còn sống.
Thế nhưng tốc độ con sói còn nhanh hơn nàng rất nhiều, Dã Lang NGAO...OOO
tru lên một tiếng dài, giương móng nhọn hướng Bán Hạ vồ đến.
Đôi tay ôm lấy nha nha thảo, Bán Hạ chấp nhận nhắm hai mắt lại.
Nhưng vào lúc này, một tiếng sói tru hoa phá trường không*, khiến một người một sói đều cứng lại tại chỗ.
(*) đột nhiên xuất hiện
Dã lang đang quơ múa móng vuốt về phía Bán Hạ đành thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn về phía tiếng sói tru vừa truyền tới.
Bán Hạ sụp ngã xuống bên cạnh nha nha thảo, nàng giống như nghe được tiếng
bước chân thuộc về loài người truyền đến, ngẩng đầu nhìn sang, lại chỉ
thấy người tới mũi cao miệng rộng, tay dài chân dài, tóc đen áo choàng,
cuồng dã bất tuần, người này chính là Vô Mạt.
Vô Mạt mặc áo da hổ, lưng đeo trường tiễn, một tay nhấc hai con gà rừng ngũ sắc rực rỡ, kim đao đại mã* đi về phía bên này.
(*) miêu tả người phóng khoáng
Dã lang này rõ ràng nghe được tiếng sói tru, bây giờ lại biến thành một
người, rất là giật mình. Lông sói dựng lên, đuôi xù ra, thân thể cúi
thấp xuống phía trước, sắc bén nhìn chằm chằm vào Vô Mạt.
Vô Mạt ngừng bước chân, hai mắt giống như điện bắn về phía Dã Lang.
Nửa ngày trôi qua, lông đang dựng đứng của dã lang cũng từ từ buông lỏng,
hướng về phía Vô Mạt thấp giọng kêu . Vô Mạt cũng trả lại mấy tiếng, một người một sói giống như đang nói chuyện.
Lúc này trong lòng Bán
Hạ thầm giật mình, thì ra âm thanh vừa rồi là do Vô Mạt phát ra. Chỉ là
nghĩ đến Vô Mạt là do sói mẹ nuôi lớn lên, nàng cũng không cảm thấy kỳ
quái nữa.
Vô Mạt sau khi phát ra mấy tiếng với con sói kia xong,
con soi này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, nhìn Bán Hạ một chút, lại
nhìn Vô Mạt một chút, tựa hồ đang do dự cái gì đó.
Vô Mạt bước
nhanh đến trước mặt Bán Hạ, cúi đầu đỡ Bán Hạ dậy, kéo nàng đi ra phía
bên ngoài. Bán Hạ chỉ có cảm giác mình hiện giờ giống như con gà nhỏ bị
Bán Hạ nuốt xuống miếng gà nướng trong miệng, gật đầu nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi, cám ơn huynh."
=== ===
Gặm gà rừng ăn quả khổ lại thêm một củ cải nữa, Bán Hạ cũng không khách khí chút nào uống gần nửa nồi nước nóng, đem bụng nhét đầy chặt, bây giờ
nàng mới nhận ra mình như được sống lại.
Ăn uống no đủ nàng nhìn
trộm Vô Mạt một chút, chỉ thấy Vô Mạt ngồi rửa sạch nồi đất rồi cất đi,
lại đem một cái đùi gà còn dư tỉ mỉ bọc vào lá cây đặt vào sọt tre.
Lúc này Bán Hạ không có tâm tư nghiên cứu tỉ mỉ nam nhân này, nàng tập
trung tinh thần nghĩ, tối nay phải cùng nam nhân xa lạ này ngủ một chỗ?
Bán Hạ rụt vai, cẩn thận chui vào trong sơn động đến gần vách động, vùi
mình vào trong đám cỏ tranh nhắm mắt lại, cố gắng để cho mình ngủ đi.
Nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Vô Mạt bỏ giỏ trúc của mình vào sơn động, lại cởi áo khoác da hổ trải xuống đất, nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Bán Hạ trong lòng rốt cuộc vẫn có chút thấp thỏm, không ngủ được, lặng lẽ
nhìn về Vô Mạt, lại thấy Vô Mạt hai tay đệm sau ót nằm yên, hai mắt nhắm chặt, có lẽ đã ngủ rồi.
Trừ phụ thân, Bán Hạ chưa từng nhìn rõ
nam nhân nào gần như vậy, lúc này nhìn kỹ, mới phát hiện Vô Mạt mặc dù
dáng dấp cẩu thả tục tằng, nhưng cũng không khó coi, chỉ là sống lâu
trong núi cộng thêm lôi thôi lếch thếch khiến cho hắn có vẻ có chút dã
tính nguyên thủy.
Bán Hạ đang nhìn, chợt lông mày Vô Mạt giống như cử động , Bán Hạ vội vàng ngừng thở đưa ánh mắt liếc về hướng khác .
Cũng may Vô Mạt cũng không tỉnh lại, giật giật sau đó tiếp tục ngủ.
Bán Hạ không nhìn Vô Mạt nữa, bắt đầu nghiên cứu giỏ trúc ở cửa động.
Giỏ trúc không có nắp, nàng nhờ ánh lửa cũng có thể thấy đồ vật bên trong,
có quả khô, hạt dầu cải, có thịt khô, dược liệu, còn có. . . . . . Còn
có mấy cây Nhân sâm.
Nhân sâm không nhỏ, vừa nhìn đã biết là đồ tốt trên trăm năm.
Bán Hạ thấy nhân sâm, nhất thời nhớ tới phụ thân.
Thượng nhân không cho mình Nhân sâm, mình lại nghĩ cách lấy nhân sâm trong tay Vô Mạt, kết quả ngược lại hại phụ thân. Đây chính là tự mình cho là
thông minh, tự cho là đúng!
Tự trách tựa như một cây đao xoắn cắt vào lòng Bán Hạ, nước mắt nàng im lặng rơi xuống.
Nàng ngước nhìn sơn động đen tuyền, trong lòng so với đêm tối này còn tối hơn mấy phần.
Nàng đi tới thế giới này hơn chục năm rồi, từ nhỏ được phụ thân nuôi dưỡng
lớn lên, phụ thân chính là người thân nhất trên đời này của nàng.
Nếu như phụ thân cứ như vậy rời đi, nàng sẽ cảm thấy là mình đã hại chết phụ thân.
Bán Hạ đắm chìm trong trong đau thương, hồn nhiên không phát giác trong đêm đen có một đôi mắt sắc bén vẫn cứ lẳng lặng nhìn nàng.
Vô Mạt đang nhìn thật lâu, rốt cuộc phá vỡ trầm mặc: "Cô đang khóc cái gì?"