Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 3 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Khi Bán Hạ tỉnh lại, nàng nhìn căn phòng quen thuộc ngây người rất lâu.



Muội muội Nhẫn Đông ở một bên lôi kéo tay nàng sưng mắt rơi lệ: "Tỷ, phụ

thân hôm nay vẫn bất tỉnh nhân sự, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra

chuyện gì. Nếu như ngươi có chuyện gì, ngươi muốn ta sống thế nào!" Nói

xong nàng té nhào vào người Bán Hạ gào khóc.



Bán Hạ khe khẽ đẩy

nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, Nhẫn Đông, phụ thân như thế nào rồi?"

Âm thanh phát ra thì nàng mới phát hiện giọng mình rất khàn.



Nhẫn Đông thấy Bán Hạ hỏi phụ thân, mới vừa ngừng nước mắt lại tiếp tục rơi: "Sợ là thực sự không được."



Nàng thì thào nói: "Mới vừa rồi người trong thôn cũng đã tới gặp một lần cuối rồi."



Bán Hạ trong lòng cảm giác nặng nề, vội nói: "Vậy ngươi không cần coi chừng ta, nhanh đi chăm sóc phụ thân đi."



Nhẫn Đông nhẹ chỉ chỉ bên kia phòng: "Ta cũng vừa sang bên này nhìn tỷ, hiện tại Mộc Oa đang giúp ta trông coi phụ thân." Mộc Oa là muội muội của

Mộc Dương, là tỷ muội tốt cùng nhau lớn lên với Bán Hạ và Nhẫn Đông.



Bán Hạ lúc này mới nhẹ nhẹ gật đầu , đồng thời cố gắng đứng dậy. Bên kia

Mộc Oa cũng đã nghe thấy động tĩnh bên này, đi sang thấy Bán Hạ đã tỉnh, vội nói: "Ngươi nên nằm nhiều một tý đi, thượng nhân đã nói rồi, ngươi

gần đây không nghỉ ngơi tốt, hại thân thể."



Bán Hạ lắc đầu: "Ta không sao , ta muốn đi xem phụ thân một chút."



Bán Hạ đi tới phòng của phụ thân, nhìn phụ thân mặt mũi tái nhợt, trong

lòng đau xót, nhớ tới tai họa do mình gây ra, cảm thấy lục phủ ngũ tạng

đi bị đao chém, lẩm bẩm: "Phụ thân, ta cầu xin nhân sâm, lại không cứu

được người. . . . . . Ngược lại khiến người chịu thêm khổ sở sao?"



Mộc Oa cầm tay Bán Hạ, dịu dàng an ủi: "Bán Hạ, mọi người không có ý trách

ngươi, ngươi cũng chỉ là có lòng thôi. Huống chi ——" nàng do dự một

chút, rốt cuộc nhỏ giọng nói ra: "Huống chi thượng nhân cũng đã nói, cha ngươi vốn là . . . . . ."



Vốn là sống không được bao lâu —— cái này nàng không có cách nào nói thẳng ra được.



Bán Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nàng rơi lệ nửa ngày, trong lòng ngược lại từ từ bình tĩnh lại.



Nhẫn Đông lúc này vừa trách lại vừa đau lòng tỷ tỷ, tự mình nghĩ mở miệng

nói gì, rốt cuộc lại nghẹn xuống, kìm nén đến khó chịu, ô một tiếng,

gục xuống bên cạnh phụ thân khóc lớn lên.



Mộc Oa thấy vậy, vội qua an ủi Nhẫn Đông, có thể vì Nhẫn Đông khóc đến đau lòng, nàng cũng không khỏi rơi nước mắt theo.



Cứ như thế, ba cô nương khóc một trận, sau đó Bán Hạ nhìn sắc trời đã tối, liền bảo Nhẫn Đông đưa Mộc Oa về, còn mình ở bên cạnh coi chừng phụ
Chỉ tiếc bão tuyết phủ kín núi, đem tất cả bao phủ, bằng không có thể sẽ dễ dàng hơn một chút .



Bán Hạ cũng không biết đã ở chỗ này tìm kiếm bao lâu, chỉ biết là trời đã

dần dần tối, tay nàng cũng đã đầy bùn lầy, cả người toàn tuyết, nhưng

nha nha thảo vẫn không hề thấy bóng dáng.



Nàng nghĩ một khi đến

buổi tối, thì vạn lần không thể lưu lại nơi bầy sói sống được, lập tức

phải rời khỏi, nhưng ai ngờ trong lòng vội vàng, dưới chân lảo đảo một

cái, liền trượt chân. Không may bên cạnh chính là một khe núi, nàng cứ

như vậy trượt thẳng xuống dưới.



Khi nàng rơi xuống đáy khe núi,

chỉ cảm thấy hoa mắt, tứ chi đau đớn. Cố gắng thật lâu mới dựa vào một

cây cổ thụ bên cạnh miễn cưỡng đứng lên, lúc này mới phát hiện ra túi

nước đã mất rồi, giỏ trúc cũng không biết bay đến chỗ nào, chứ đừng nói

chi tìm cây gậy kia.



Hôm nay thật đúng là kiệt sức cùng đường bí lối, không may núi này muốn rời đi thế nào nàng cũng không biết.



Đang lúc cực kỳ buồn bã, Bán Hạ chợt phát hiện dưới chân có chút khác

thường, nàng cúi đầu nhìn, thì ra là chỗ nàng ngồi lại không có tuyết ,

chỉ hơi ướt xem ra tuyết đã tan hết rồi.



Nàng ban đầu chỉ là kinh ngạc, sau đó linh quang chợt lóe, vội ngồi xổm xuống tìm kiếm cẩn thận.



Bán Hạ rất nhanh phát hiện, ở nơi này dưới cây cổ thụ, có một đám cỏ hình dáng rất đặc biệt.



Đỏ như mã não, toàn thân sáng ngời, bốn phiến lá giống như vỏ sò.



Đây chính là hình dáng của nha nha thảo mà những người lớn tuổi vẫn nói.



Bán Hạ trong lòng mừng như điên, vội quỳ xuống, đôi tay nâng lấy nha nha thảo, giống như đang nắm lấy mạng phụ thân.



Cẩn thận đào ra từng li từng tí đất bên cạnh, nàng nhất định phải đem nha nha thảo đầy đủ về!



Nhưng đúng lúc này, Bán Hạ bỗng cảm thấy sau lưng có cỗ khí âm lãnh, sau đó

nàng chưa kịp phản ứng, một lực mạnh đã đánh ngã nàng xuống đất!



Khi nàng phản ứng lại, phát hiện mình đã ngã xuống tuyết rồi.



Ngực, bị một móng sói sắc bén hung hăng đè lên.



Ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là đôi mắt sói tức giận, cùng với bộ răng trắng sắc bén.