Một Nhà Dưới Chân Núi

Chương 2 :

Ngày đăng: 02:49 22/04/20


Bán Hạ xoay người

nhìn bóng lưng Vô Mạt rời đi, chợt ý thức được, hắn đang cõng giỏ trúc

đi trao đổi với đám ngoại tộc kia. Vậy trong sọt tre của hắn sẽ có cái

gì?



Nàng linh cơ nhất động, vội cao giọng nói: "Ngươi...ngươi trước đứng lại!"



Vô Mạt nghe như thế dừng bước, chỉ là cũng không quay đầu, hắn đang chờ người phía sau nói tiếp.



Bán Hạ cuống quít đuổi theo, đi vòng qua trước mặt Vô Mạt, vội vàng hỏi

"Ta...ta muốn hỏi một chút ngươi...ngươi có nha nha thảo hay không?"



Vô Mạt không đổi nét mặt nhìn xuống Bán Hạ, hồi lâu lắc đầu một cái: "Không có."



Bán Hạ vừa nghe, trong lòng mặc dù thất vọng, chỉ là điều này cũng nằm

trong dự liệu. Nàng hơi suy tư, lại hỏi tiếp: "Vậy ngươi có dược liệu

khác không?"



Vô Mạt nhíu mày, đôi mắt như mực dâng lên một tia không hiểu.



Bán Hạ vội vàng bổ sung nói: "Ta cũng cần dược liệu, là dược liệu quý hiếm

có thể cứu mạng." Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Vô Mạt, khẩn thiết hỏi:

"Ngươi có không? Ngươi nhất định có, đúng không?"



Vô Mạt nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi từ từ nói: "Ta có Nhân sâm."



Sau đó hắn lại bổ sung: "Năm trăm năm ."



Bán Hạ nghe lời này nhất thời trong mắt sáng lên, nói chuyện cũng có chút

lắp bắp: "Ngươi...ngươi có thể đem nhân sâm cho ta không?"



Vô Mạt không tiếp lời, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng trong

con ngươi lại thoáng qua một tia nghi ngờ, giống như thấy trong bầy hổ

xuất hiện một con dê, trên trên cành cây tùng mọc ra khoai lang.



Bán Hạ nhìn biểu tình của Vô Mạt rất nhanh ý thức được bản thân đã quá đường đột.



Trong tộc bây giờ, nam nhân thân thể cường tráng trong những ngày nông nhàn

cũng tụ thành từng đội đi săn thú, tất cả thu hoạch được giao cho Tộc

trưởng phân phối, sau đó Tộc trưởng phân cho mọi người. Vì vậy khi Bán

Hạ nghe Vô Mạt có dược liệu liền trực tiếp nói mình muốn.



Nhưng

bây giờ, nàng chợt ý thức được, Vô Mạt không phải người Vọng Tộc, dược

liệu của hắn, là dùng để đổi lương thực và vũ khí với những người ngoại

tộc khác.


Nhẫn

Đông nói đến đây, bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Không được, ta muốn đi tìm

Mộc Dương, ta muốn đi tìm thượng nhân, bọn họ nhất định có thể cứu được

cha!" Nói xong lời này, nàng vừa chảy nước mắt vừa chạy ra ngoài.



Bán Hạ nhìn khuôn mặt phụ thân không có chút huyết sắc nào, trong lòng cũng không nhịn được bắt đầu hoài nghi: "Thật chẳng lẽ là do nhân sâm của Vô Mạt hại phụ thân sao?"



=== ======



Rất nhanh, Mộc Dương và thượng nhân liền đi tới nhà gỗ nhỏ của gia đình Bán Hạ, cùng đi còn có Tộc trưởng đại nhân.



Thượng nhân là một lão nhân nhỏ thấp nhăn nheo, hắn quan sát cẩn thận phụ

thân Bán Hạ trông như sắp chết, không nhịn được nhíu mày: "Vốn hắn còn

có thể sống lâu mấy ngày, hôm nay sợ là không quá được ba ngày rồi."



Nhẫn Đông nghe nói như thế, nhất thời ngây người, tiến lên một phát bắt lấy

cánh tay thượng nhân: "Thượng nhân, tại sao? Cha ta rốt cuộc thế nào?"



Thượng nhân khẽ thở dài: "Hắn có phải đã dùng Nhân sâm?"



Nhẫn Đông rơi lệ gật đầu nói: "Đúng vậy."



Thượng nhân sờ sờ bộ râu thưa thớt không có mấy sợi của mình nói tiếp: "Thế

thì đúng rồi. Hắn vốn là bảy tám ngày trước đã đi rồi, dùng Nhân sâm chỉ là trì hoãn mấy ngày thôi, hôm nay đúng là nên đi."



Bán Hạ nghe nói như thế, vội vàng tiến lên hỏi "Nếu là, nếu là phụ thân ăn tiếp nhân sâm, có phải lại tốt lên hay không?"



Thượng nhân nghe, không đồng ý mà nhìn Bán Hạ: "Bán Hạ, ngươi là người thông

minh, hôm nay tại sao lại hồ đồ như thế. Cha ngươi thân thể suy yếu,

ngươi nếu muốn kéo dài tiếp cũng chỉ là tăng thêm khổ sở cho ông ấy mà

thôi."



Nhẫn Đông nghe, ánh mắt đau thương tuyệt vọng chuyển đến

mặt Bán Hạ: "Tỷ, ngươi xem ngươi tìm được Nhân sâm cũng không cứu được

phụ thân, ngược lại tăng thêm khổ sở cho người!"



(hừ, ta ghét bà Nhẫn Đông này, cái gì cũng đổ cho người khác )



Bán Hạ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, nàng nhìn muội muội chảy nước mắt dùng ánh mắt đau thương nhìn mình chằm chằm, cũng thấy ánh mắt bất đắc

dĩ của Tộc trưởng và thượng nhân, thế nhưng tất cả đều không đến được

trong lòng của nàng, đầu óc của nàng đã trống rỗng.



Phụ thân. . . . . . Phụ thân thực sự không thể cứu sao?



Cái ý niệm này ở trong lòng nàng vang vọng không ngừng, sau đó trước mắt tối sầm lại, chợt ngã xuống.