Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 33 : Cái tên này là chính miệng ta cho ngươi đó

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Mặc dù Đại ma vương đã chứng tỏ thân phận, nhưng ánh mắt của quần chúng vây xem vẫn tràn ngập sự không tin tưởng!



Trên mặt mỗi người đều hiện rõ dòng chữ “Ma vương địa ngục sao có thể gà như vậy”.



“A, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đây…”. Để chứng minh thân phận ác ma của mình, Long Dực bình tĩnh xòe ra sáu chiếc cánh đen, vỗ vài cái.



Phương Kỳ vẫn trốn sau lưng Tưởng Phi xem náo nhiệt thở dài nói: “Cánh thật đó”.



Tưởng Phi vừa khiếp sợ vừa không hiểu nổi quay đầu liếc nhìn Phương Kỳ, không hiểu tại sao lần nào cậu cũng bình tĩnh như vậy, lần trước lúc nhìn thấy chó địa ngục cũng cực kì bình tĩnh, chẳng lẽ hắn trời sinh đã phản ứng chậm hơn người khác nửa nhịp?



Ánh mắt Tưởng tiên sinh nhìn bé hamster nhất thời trở nên đầy yêu thương.



Long Dực cười lạnh đáp lại vấn đề của Phương Kỳ: “Đương nhiên là cánh thật, đáng tiếc bản vương chưa khôi phục ma lực, nếu không đã san bằng ngôi nhà này chứ chẳng chơi!”.



Phương Kỳ không suy nghĩ theo thói thường, hoàn toàn không để ý đến khí phách hào hùng khi hắn nói san bằng ngôi nhà này, mà ngốc moe hỏi tiếp một câu: “Vậy mặt sau áo của anh có sáu cái lỗ hả?”.



“…Ha? Ma vương địa ngục mở cánh đen tà ác trước mặt ngươi! Vậy mà ngươi lại thắc mắc trên áo Ma vương địa ngục có lỗ hay không! Nực cười!”. Long Dực đỏ mặt tía tai mạnh mẽ lên án.



Bởi vì đúng là có sáu cái lỗ, không chỉ trên áo có, mà cả áo choàng cũng có nữa.



Nếu không ngươi nói xem cánh phải chui ra thế nào! Chui ra thế nào!



Kết quả bầu không khí vốn dĩ còn có chút nghiêm túc nháy mắt bị phá vỡ, trên mặt của những người ở hiện trường đều dạt dào nụ cười sung sướng, Yến Tử Hoàn thậm chí còn quên mất linh hồn của mình còn bị đối phương nắm trên tay, nhịn cười đi ra sau lưng Long Dực xem cái lỗ, Long Dực vẻ mặt bức bách lùi ra sau mấy bước đứng sát lưng vào tường không cho cậu nhìn, khàn giọng nói: “Lũ nhân loại ngu xuẩn, điểm chú ý của các ngươi lệch lạc hết rồi được chứ!”.



Hơn hai mươi năm không đến nhân gian, thanh niên bây giờ sao lại to gan lớn mật như vậy? Hửm?



Nghe thấy tiếng cười nói truyền tới từ lầu hai biệt thự, Hydra vui mừng không gì sánh được, vừa nãy mình lấy cớ đau đầu không cùng Long Dực vào được, nếu không thật sự mất hết mặt mũi.



“Ngươi đau đầu?”. Long Dực không tin, “Đau đầu nào?”.


Long Dực không đổi sắc mặt nhìn đệ đệ mắc bệnh thần kinh có vẻ tương đối nghiêm trọng của mình.



Yến Nhất cười một lúc, thẳng lưng hít một hơi sâu, vẻ mặt thành khẩn nói: “Xin lỗi, tôi sẽ không cười nữa, anh tiếp tục đi”.



Long Dực tỏ vẻ không yên tâm nhìn hắn, một lúc sau mới ấm ức xác nhận: “Ngươi thực sự sẽ không cười nữa?”.



Yến phúc hắc lại phá game lần nữa: “Phụt ——”.



Đệ đệ này phải bỏ đi rồi, Long Dực vô cùng đau lòng nghĩ.



Thực ra Yến Nhất không phải người thích cười như vậy, nhưng là không chịu nổi hai mươi ba nhân cách phụ trong đầu cứ cười lăn cười bò, dù sao tâm trạng vui vẻ cũng rất dễ lây truyền!



“Được rồi, trước hết ta miễn cưỡng gọi ngươi là Yến Nhất vậy”. Đệ đệ lớn rồi không nghe anh nói nữa, Long Dực ưu thương thở dài một hơi, rồi lập tức dùng giọng điệu mềm mại bắt đầu ngâm thơ, “Ngươi và ta, là hai trái cấm mọc trên cây tà ác ở tầng đáy của địa ngục từ thời sơ khai, thân thể chúng ta do chướng khí biến thành, dục vọng tà ác là thức ăn của chúng ta, cái chết vĩnh hằng là ánh mặt trời của chúng ta, mỗi một trăm năm qua đi, thân xác của chúng ta lại tiêu vong cùng cát bụi, còn linh hồn lại mang theo ký ức đã qua trở lại cây tà ác một lần nữa, kết thành quả, rồi lại dẫn đầu quân lâm địa ngục…”.



“Nói trọng điểm”. Yến Nhất bĩnh tĩnh cắt lời, giọng điệu vô cùng chín chắn, hoàn toàn không ngâm vịnh, nghe chẳng có vẻ gì là có cùng huyết thống với Long Dực! “Ý anh là, tôi là ác ma tới từ địa ngục?”.



Long Dực thâm trầm nói: “Không chỉ là ác ma, mà còn mà Ma vương, bảo tọa ở địa ngục có một nửa là của ngươi, chúng ta là song sinh, huyết mạch cùng chung gốc rễ…”.



Yến Nhất trầm tư chốc lát, không nhìn kẻ khiến người ta xấu hổ này nữa, tung ra vấn đề quấy nhiễu mình nhiều năm, vấn đề mà mình để ý nhất: “Trong thân thể tôi có hai mươi tư nhân cách, anh biết đó là chuyện gì không?”.



“Ha, đương nhiên là biết”. Long Dực nắm một góc áo choàng, cố sức vung lên, trong không khí thoáng chốc tràn ngập những ngọn lửa với màu sắc và độ sáng tối khác nhau, từng ngọn từng ngọn yên lặng cháy, rất giống linh hồn màu xanh của Yến Tử Hoàn, xem ra hình như cũng là linh hồn của ai đó.



Mạnh Phồn thông minh đếm một chút: “…Hai mươi ba, đây cũng là các linh hồn sao?”.



“Đúng vậy”. Hai mắt đỏ thẫm của Long Dực sắc bén nhìn thẳng vào Yến Nhất, chậm rãi nói: “Bọn họ tương ứng với thứ gọi là…’nhân cách phụ’ trong thân thể của ngươi”.



Tạm thời tớ để Long Dực xưng hô ta – ngươi, ta – đệ vì lúc này anh mới từ địa ngục lên chưa hòa nhập với thế giới hiện đại và tính anh vẫn bề trên lắm, các chương sau tùy vào hoàn cảnh tớ sẽ thay đổi xưng hô. Ai có ý tưởng gì về cách xưng hô thì bảo tớ nhé :’)



P.s: Tin buồn là tớ phải đi học rồi, nên có những hôm chỉ có 1 chương thôi, nhưng không nhiều hôm lắm đâu, sẽ cố giữ tốc độ ngày 2 chương như cũ