Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 34 : Vung vẩy
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Linh hồn phiêu du giữa không trung, lập lòe tranh tối tranh sáng, tăng thêm màu sắc thần bí cho lời giải thích của Long Dực.
“Chắc hẳn các ngươi đã từng nghe qua lời tiên tri của Nostradamus”. Long Dực nói, “Hãy bắt đầu nói từ chuyện này”.
Yến Nhất hơi kinh ngạc: “Lẽ nào lời tiên tri là thật?”.
“Tất nhiên không phải”. Long Dực căm giận, “Đó chỉ là kẻ lừa đảo tầm bậy tầm bạ. Trong cuốn “Các thể kỷ” lão tiên đoán rằng thế giới loài người sẽ bị hủy diệt vào tháng 7 năm 1999, khi đó Ma vương khủng bố sẽ giáng thế, thực ra lúc ấy ta vẫn căn bản không hề có ý định giáng thế! Lão bảo ta giáng thì ta liền giáng sao, ta cứ không giáng đấy, hừ! Nhưng cuối thế kỷ đó lời tiên đoán ấy nhanh chóng lan truyền rộng rãi trong nhân gian, rất nhiều nhân loại ngu ngốc đều tin lão”.
Yến Nhất hiếu kì sờ một cụm linh hồn màu cam bay tới bên tay, linh hồn hư ảo, tựa như hình chiếu trong không khí, Yến Nhất giải thích: “Lời tiên đoán tận thế ấy, thực ra loài người chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không phải thực sự tin tưởng”.
“Vốn là vậy”. Long Dực thở dài, “Nhưng vào những năm gần cuối thế kỷ, ước chừng bắt đầu từ năm 198x, khắp nơi trên thế giới lần lượt xảy ra nhiều sự kiện thần bí khó giải thích, như là, chuyện này và chuyện kia…”. Long Dực đang nói, chợt rơi vào sự im lặng xấu hổ, hiển nhiên là quên từ rồi.
Yến Nhất:…
Long Dực chạy vèo đến bên cửa sổ vẫy tay gọi Hydra ở lầu dưới, ra lệnh “Ngươi bò lên đây”.
Hydra:..
“Tôi đi mở cửa cho anh ta”. Mạnh Phồn 囧 một chút, chạy xuống dưới lầu mở cửa, dẫn Hydra lên.
Hydra cầm một quả cầu thủy tinh nho nhỏ, mái tóc dài chói như lửa cháy khiến khuôn mặt dị vực phong tình càng thêm tuấn mỹ.
“Cảm ơn”. Hydra rất phong độ, gật đầu lịch thiệp với Mạnh Phồn.
Yến Nhất không biết vô tình hay cố tình mà đứng chắn trước mặt Mạnh Phồn, mỉm cười nói: “Không có gì”.
Hydra:..
“…”. Tưởng Phi bình tĩnh chạy đi nhặt quả cầu thủy tinh, cởi áo ra bọc lại.
Mẹ nó quả thực là ô uế không thể tả!
“A ha! Một đoạn nhạc đệm thú vị!”. Long Dực lau mồ hôi lạnh, bầu không khí khó xử đậm đặc đến mức sắp ngưng tụ thành thể rắn rồi.
Còn Mạnh Phồn đang thề thốt với Yến Nhất: “Tôi không nhìn thấy gì hết!”.
Yến tiên sinh phát tác dục vọng độc chiếm cực kì vô lý, vẻ mặt không vui: “Rõ ràng là em nhìn thấy rồi, nói dối”.
Mạnh Phồn trợn trắng mắt: “Tôi cũng là đàn ông, cũng đâu phải không có thứ đó, nhìn một cái đã làm sao?”.
Yến Nhất nũng nịu phùng má: “Nếu nhìn một cái không làm sao, vậy sao em không nhìn của anh này?”.
Mạnh Phồn xù lông: “Yến tiên sinh! Bây giờ chúng ta thảo luận việc này thích hợp sao?”.
Yến Nhất cười: “Không chọc em nữa, đừng giận mà”.
Mạnh Phồn nghiêm mặt quay sang Long Dực: “Điều chúng tôi quan tâm nhất đó là hai mươi ba nhân cách phụ, bọn họ làm sao mà tới?”.
Long Dực vô cùng phối hợp nhanh chóng tiếp tục chủ đề này: “Năm ấy ta dẫn đầu quân đoàn địa ngục chống lại thợ săn quái vật, trước khi thế ào ạt và bất ngờ của chúng, bọn ta đã chuẩn bị tâm lý tất bại, khi ấy Ngạo Thiên…thân xác của Yến Nhất vừa tiêu tan chưa lâu, linh hồn chuyển sinh về trên cây tà ác biến thành một trái cấm, vẫn chưa kịp hồi sinh, thế là ta đem hắn lúc đó mới chỉ là một trái cấm nhỏ…”.
Yến Nhất lạnh lùng cắt lời: “Không được dùng ba chữ kia”.
Ai! Trái cấm nhỏ hung dữ quá đi! Long Dực ấm ức tiếp tục: “Một khi tất cả chúng ta thua trận, bị phong ấn ở địa ngục, không biết khi nào ma lực mới khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày vùng lên. Để bảo tồn thực lực của địa ngục, ta đem sinh mệnh của đệ đệ phân chia thành hai mươi ba thân thể ác ma, bọn chúng lần lượt là bảy Ma quân địa ngục và hai đội cận vệ Hydra dẫn đầu, sau đó…Ta bảo bọn chúng mang Yến Nhất đột phá vòng vây, từng người phân tán ở nhân gian, chỉ cần hai mươi tư người bọn chúng không chết hết, ma lực của Yến Nhất có thể được bảo tồn, một khi hai mươi tư sinh mệnh bị phân chia hợp lại làm một, sẽ có thể nháy mắt khôi phục lại sức mạnh thời kỳ cường thịnh…”.