Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 44 : Đầu bé hamster bắt đầu bốc khói rồi

Ngày đăng: 01:11 19/04/20






Long Dực cực kì không phục.



Có dám nhìn thẳng vào lương tâm của các ngươi rồi nói mình không muốn ôm Yến Tử Hoàn đi ngủ không?



Nhân loại quả là loài sinh vật dối trá!



Nhưng may mà MC rất nhanh trí, vội kể một câu chuyện cười dời đi lực chú ý của mọi người, bầu không khí gượng gạo ở hiện trường biến mất, fan meeting tiếp tục tiến hành trong vui vẻ, rất nhanh đã đến phần đại diện fans lên tặng hoa và quà. Bởi vì Yến Tử Hoàn trước giờ chưa từng nhận món quà quý giá nào nên mọi người đều tặng những đồ vật thủ công dễ thương, còn có một em gái giỏi nấu ăn tự tay làm đồ ăn vặt chứa đựng tình yêu, lúc nhận đồ ăn mắt của Yến tiểu béo hơi lóe sáng, bất động thanh sắc nuốt một ngụm nước bọt.



Bởi vì đồ ăn đựng trong hộp trong suốt nhìn qua rất ngon miệng.



Ngay lúc Yến tiểu béo mơ mộng về đồ ăn trong hộp, Long Dực đột nhiên cầm một bó hoa hồng đỏ thắm đi lên sân khấu, ánh mắt lấp lánh sáng ngời.



Vì tham gia buổi fan meeting của Yến Tử Hoàn, hôm nay Long Dực đã cố ý ăn diện, không có áo choàng kì quái, trên áo cũng không có sáu cái lỗ, quần áo hiển nhiên là được Hydra tỉ mỉ lựa chọn để tôn lên sự phong độ của hắn, mái tóc dài màu bạc thì buộc lỏng ở sau đầu.



Màu tóc của Long Dực theo thẩm mỹ quan của con người thực ra rất dị, nhưng cũng may giá trị nhan sắc của hắn đủ cao, hoàn toàn khống chế được, vì vậy nhìn tổng thế không những không kì quái, ngược lại còn thêm phần ma lực thần bí, bó hoa hồng đỏ diễm lệ khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ấm áp hơn.



Yến Tử Hoàn ngẩn người, bởi vì cậu đột nhiên phát hiện kẻ thiểu năng này trông thế mà đẹp trai!



Nhất định là do ánh đèn sân khấu tôn lên, ánh đèn đánh giá sai rồi! Vì cái loại thiểu năng này không cần thiết phải đẹp trai như thế, chiếu lục quang (*) từ dưới lên với cậu! Yến Tử Hoàn tức giận oán thầm.



(*) Bắc Âu có một thần thoại lâu đời: Đời người chỉ cần nhìn thấy lục quang, ước nguyện sẽ được thực hiện, chỉ cần gặp được lục quang là có thể nhìn rõ tâm tư của mình và của người yêu, hơn nữa còn có thể tìm thấy hạnh phúc cuối cùng của mình. Theo cách hiểu của tớ thì ý tác giả ở đây là như vậy, chưa chắc chắn, sẽ tìm hiểu kĩ hơn.



Đám fan dưới sân khấu cũng ồ lên, bởi vì bọn họ phát hiện người này chính là người nói muốn ôm Yến Tử Hoàn đi ngủ, vừa nãy hắn ngồi ở hàng ghế đầu nên chỉ có thể nhìn thấy phần gáy, không ngờ khuôn mặt lại đẹp trai như vậy, ma mị mà huyền bí đến độ này! Trong nháy mắt, tâm hồn hủ của các em gái bắt đầu rần rần, mọi người vô cùng ăn ý quên hết sạch chuyện Long Dực có thể là một tên biến thái, lập tức bắt đầu xếp công thụ!



Vì để hắn mau đi xuống, Yến Tử Hoàn giật luôn bó hoa trong tay Long Dực: “Cảm ơn”. Vì vậy còn không mau cút?



Sau đó hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rơi vào sự im lặng xấu hổ.



Bởi vì các đại diện fan trước đó đi lên tặng quà xong đều ôm Yến Tử Hoàn một cái…
“Thứ này ngon không?”. Tưởng Phi ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ nửa que bánh quy Phương Kỳ cắn trong miệng.



“Ngon lắm!”. Phương Kỳ vươn tay lấy một túi đồ ăn vặt qua, “Anh thử xem…”.



“Được”. Tưởng Phi nhướng mày, nhanh tay rút ra que bánh trong miệng Phương Kỳ ăn hết, gật gật đầu nói: “Đúng là rất ngon”.



Tưởng tiên sinh sao lại ăn đồ mình ăn qua rồi chứ…Phương Kỳ đỏ mặt: “Thế tôi lấy cho anh thêm chiếc nữa nhé”.



Tưởng Phi xua xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không có thói quen ăn đồ ăn vặt”.



Phương Kỳ ngốc moe gật gật đầu, rút chiếc bánh mới ra cắn một miếng, đang muốn tiếp tục cắn miếng thứ hai, Tưởng Phi lại nhanh chóng rút chiếc bánh trong miệng Phương Kỳ ra, rôm rốp rôm rốp ăn sạch.



“Tự nhiên hơi đói”. Tưởng Phi bình tĩnh giải thích.



“…Thế anh muốn nữa không?”. Phương Kỳ đưa túi đồ ăn vặt qua.



“Không muốn, hết đói rồi”. Tưởng Phi thích thú nhìn bé cưng này, không kìm được muốn đùa dai một chút.



“À”. Phương Kỳ mê mang lại rút ra chiếc nữa, cắn một miếng.



Tưởng Phi bình tĩnh cướp đi que bánh lần thứ ba, vẻ mặt thành thật giải thích: “Đồ cậu ăn qua đều rất ngon”.



“A? Tại sao?”. Đầu bé hamster bắt đầu bốc khói.



“Cậu nói xem”. Tưởng Phi giơ tay xoa xoa tóc Phương Kỳ, ánh mắt dịu dàng.



“Tôi…”. Phương Kỳ ngước mắt nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ màng xoa xoa khuôn mặt đỏ hồng của mình, nhỏ giọng nói: “Tôi hơi khó chịu, tôi về ngủ đây”.