Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 45 : Anh rất muốn yêu đương với tôi
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Khó chịu ở đâu?”. Tưởng Phi lo lắng đặt tay lên trán Phương Kỳ, lẩm bẩm: “Hơi nóng, hay là sốt rồi?”.
“Không phải sốt, chỉ là không thoải mái…Tôi, tôi đi ngủ đây, mai gặp”. Trên trán đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp làm nhiệt độ cơ thể Phương Kỳ nháy mắt lại tăng vọt, Phương Kỳ luống cuống đẩy tay Tưởng Phi ra, xốc chăn đắp trên người mình rồi chạy biến như một chú hamster bị hoảng sợ.
Lúc sắp đi còn không quên cầm nửa túi bánh quy que ăn dở…
Ham ăn đến độ này cũng chẳng dễ dàng gì!
Tưởng Phi nóng lòng cào cào tóc, thất vọng thở hắt ra một hơi.
Đùa quá trớn, quả nhiên bị ghét rồi. Trong lòng Tưởng tiên sinh dâng lên một nỗi buồn tựa như thất tình, châm điếu thuốc hung hăng hít một hơi, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng trong không khí rất nhanh đã bị mùi khói thuốc lan tỏa.
Phương Kỳ chạy ra từ phòng Tưởng Phi vội vàng đi tìm Mạnh Phồn, vì Phương Kỳ không hiểu về kiến thức liên quan đến mị ma phát tình cho lắm, cậu chỉ nghe người mẹ có nửa dòng máu mị ma nói động dục thực sự chỉ xuất hiện sau khi yêu đương, cho nên tiểu mị ma với kinh nghiệm yêu đương là số không tròn trĩnh ôm tâm trạng “Sau này yêu rồi tìm hiểu cũng chưa muộn” liền không để ý đến vấn đề này.
Bây giờ nghĩ lại quả là vô cùng sai lầm!
Phòng Mạnh Phồn trống trơn, thế là Phương Kỳ lại chạy đến cửa phòng Yến Nhất, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh kỳ quái loáng thoáng, làm khuôn mặt Phương Kỳ vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, che mặt chạy về phòng mình. Nhưng Tưởng tiên sinh chưa từ bỏ ý định đang đợi ở cửa, sườn mặt ngậm điếu thuốc cực kì đẹp trai, vì vậy bé hamster vừa chịu một trận kích thích nay liền trào dâng những làn sóng thay đổi quỷ dị trong thân thể, chân mềm đến nỗi không đứng thẳng được.
Tưởng Phi vốn dĩ muốn bày tỏ thật lòng, dù sao con người hắn kiên định trước giờ không thích vòng vo, nhưng nhận ra sự khác thường của Phương Kỳ, lời đến miệng rồi lại quặt quẹo, biến thành: “Cậu ăn nhầm thứ gì rồi à?”.
Hay là tưởng thứ thuốc người lớn kì quái nào đó là đồ ăn vặt? Tưởng tiên sinh lo lắng nghĩ, hình như không phải không có khả năng.
Phương Kỳ nôn nóng: “Không phải, chính là rất khó chịu, rất kỳ quái…”.
“Để tôi xem giúp cậu?”. Tưởng Phi nhướng mày, đi về phía cậu.
“Đừng!”. Sự thay đổi trong cơ thể rõ ràng đến nỗi suýt nữa không giấu diếm được, Phương Kỳ sợ bị Tưởng tiên sinh coi là biến thái vừa hét vừa vụt vào phòng đóng sập cửa.
“Cậu ra đây, chúng ta nói chuyện.” Tương Phi im lặng một chút, giơ tay gõ cửa.
Lạch cạch, Phương Kỳ nhanh trí khóa cửa phòng.
Tưởng tiên sinh đau khổ:…
“…”. Tưởng Phi ngẩn người, bởi vì từ trước đến nay hắn chưa từng nghe nói còn có người tỏ tình như vậy.
“Anh rất muốn yêu đương với tôi!”. Bé hamster tiếp tục điên cuồng sử dụng ảo thuật!
“…Đồ ngốc”. Tưởng Phi cười dịu dàng, một tay kéo eo Phương Kỳ ôm vào lòng mình, một tay nâng cằm cậu khiến cậu ngẩng đầu lên, rồi cúi đầu hôn xuống.
Hoàn toàn không ngờ ảo thuật có tác dụng nhanh như vậy, Phương Kỳ cũng ngây người, mở to hai mắt không thể tin nhìn Tưởng Phi.
“Anh thích em”. Tưởng Phi thấp giọng nói, ngón cái vuốt ve đôi môi ướt át của Phương Kỳ, “Từ hôm nay trở đi em là của anh”.
Dứt lời, Tưởng Phi cúi đầu làm sâu thêm nụ hôn này.
Con người mạnh mẽ không thích quá nhiều lời ngon tiếng ngọt! Mà phải tự thể nghiệm!
“Chờ chút!”. Hai má Phương Kỳ đỏ ửng, hơi đẩy Tưởng Phi, vành mắt đỏ hồng như sắp khóc: “Em hối hận rồi…”.
“Hối hận?”. Tưởng Phi suýt nữa muốn chết ngay tại chỗ!
Phương Kỳ vội vàng giải thích: “Xin lỗi, nhưng em hy vọng anh có thể thực sự thích em, chứ không phải chịu ảnh hưởng của ảo thuật, như vậy không tốt chút nào, vừa nãy khi anh hôn em em liền hối hận rồi…Em không nên vì nguyện vọng của mình mà dùng ảo thuật đó với anh, là em ngu ngốc, em đi xin bác sĩ Mạnh giúp anh giải trừ…”.
“Em đang nói gì?”. Tưởng Phi vừa giận vừa buồn cười, bé cưng này sao lại ngốc như vậy, “Anh thích em từ rất lâu rồi, ảo thuật gì chứ? Em biết dùng ảo thuật?”.
“A?”. Phương Kỳ kinh ngạc ngây người, “Anh thích em…từ rất lâu rồi?”.
Tưởng Phi oán hận: “Mỗi lần anh muốn bày tỏ với em luôn bị một tình huống chẳng ra sao cắt đứt, anh suýt thì tưởng em cố ý từ chối anh”.
“Đâu có!”. Phương Kỳ vội vàng phủ nhận.
“…Bây giờ thì anh biết rồi”. Tưởng Phi nhếch môi, chuyển chủ đề: “Nhưng ảo thuật mà em vừa nói là sao vậy?”.