Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 49 : Một tiếng ngáy vang dội non sông

Ngày đăng: 01:11 19/04/20


Sau khi đến nơi, Tưởng Phi xuống xe định mở cốp sau lấy hành lý cho Yến Tử Hoàn.



“Chờ một chút”. Yến Tử Hoàn xông lại đem cốp xe Tưởng Phi mới nâng lên một chút sập xuống.



Tưởng Phi khó chịu: “Tôi lấy hành lý cho cậu đấy”.



“Tôi không muốn lấy lúc này”. Yến Tử Hoàn quét mắt một vòng xung quanh, tứ phía đều là nhân viên của đoàn làm phim, họ mà nhìn thấy trong cốp xe mình giấu người thì có chút kỳ quái, hơn nữa trong nháy mắt mở cốp ra không biết Long Dực sẽ làm trò mèo gì, nói không chừng sẽ nhảy lên mui xe, hất áo choàng hét to surprise gì gì đó…



Nếu vậy thì chẳng biết ngày mai có được lên trang nhất báo giải trí không!



“Vậy tôi lấy của tôi trước”. Tưởng Phi nói.



“Không được”. Yến Tử Hoàn ngang ngược.



“…Tại sao?”. Tưởng Phi không nhịn được hỏi một câu.



Yến Tử Hoàn im lặng giây lát, khó khăn đáp: “Tại vì tôi thích thế”.



Tưởng Phi không nói gì nữa, theo Yến Tử Hoàn vào khách sạn, đi mãi đi mãi, thấy bên cạnh không có người, Tưởng Phi liền thấp giọng hỏi: “Long Dực ở bên trong à?”.



Quả nhiên không giấu được trợ lý, Yến Tử Hoàn bi tráng gật đầu: “Ừ”.



Tưởng Phi ngẫm nghĩ, có chút lo lắng: “Anh ta cứ ở trong cốp xe như vậy liệu có vấn đề gì không? Trời hôm nay nóng lắm”.



“Không đâu”. Yến Tử Hoàn chắc như đinh đóng cột, “Anh ta nói mình là thân bất tử mà, vậy thì cứ ở trong đó cả trăm nữa cũng không sao”.



“Chuẩn”. Tưởng Phi thấy cũng đúng, “Dù sao cũng là một Ma vương”.



“Đợi lát nữa bãi đỗ xe vãn người thì anh lén thả anh ta ra”. Yến Tử Hoàn nghiến răng dặn dò, “Sao đó bảo anh ta cuốn xéo”.



Tưởng Phi gật đầu “Được”.



Cùng lúc đó, Ma vương bệ hạ bất tử đang ở trong cốp xe buồn bực gần chết.



“A ha, cảm giác nóng bức quen thuộc này, giống như trở về với địa ngục vậy”. Long Dực mồ hôi đầm đìa lấy tay quạt, trong bóng tối lộ ra nụ cười tà ác miễn cưỡng, “Thân thể ta đang nóng lên, trong huyết quản như đang có dung nham chảy xuôi, ha ha, thú vị! Đến đây nào hơi nóng, hãy cho ta xem thực lực chân chính của ngươi”.


Đệt mẹ! Đệt mẹ đệt mẹ tên này giả vờ ngủ y như thật! Không đóng phim thì quá đáng tiếc! Làn da bị cơ thể của Long Dực tiếp xúc đến trở nên nóng hầm hập, Yến Tử Hoàn cứng đờ người, trong lòng không ngừng chửi bậy, mí mắt nhắm chặt, thề phải giả vờ ngủ đến cùng.



Lúc này, môi Long Dực dán lên tai Yến Tử Hoàn hơi nhúc nhích.



“Ư…”. Yến Tử Hoàn mặt đỏ tới mang tai, tai vừa mềm vừa ngứa, không nhịn được phát ra tiếng hừ nhẹ.



Thế là, Long Dực liền kề tai Yến Tử Hoàn, đánh một tiếng ngáy vang dội non sông, khò khò.



Yến Tử Hoàn:…



Tiếng ngáy của Long Dực ngày càng quá sức chịu đựng!



“LONG DỰC ——!”. Yến Tử Hoàn đột ngột vặn đèn đầu giường, vớ lấy gối đầu không nói một lời bắt đầu đánh Long Dực!



“Làm sao vậy làm sao vậy!”. Long Dực thất kinh ngồi bật dậy, nửa đêm đang ngủ ngon đột nhiên bị đánh tỉnh thật sự quá hung tàn rồi!



“Anh nói làm sao hả! Anh tự nói đi!”. Yến Tử Hoàn túm cổ áo Long Dực điên cuồng lắc một trận trước sau trái phải.



Nói nửa đêm hôn lén ông cơ mà! Làm ông đây còn cố ý thức đợi!



“Ta không biết!”. Long Dực vẻ mặt mờ mịt.



“Sao hôm nay anh ngủ ngon thế hả!”. Yến Tử Hoàn nhất thời lắc càng mạnh bạo hơn.



“Ta ngủ ngon sao cậu lại đánh ta…”. Long Dực vừa khó hiểu dùng tay áo lau miếng miếng, vừa lộ ra nụ cười tà mị, “Ha, tiểu nô lệ thực sự được ta cưng chiều đến ngày càng tùy hứng rồi”.



“Làm gì có nhiều sao như vậy, muốn đánh thì đánh đấy!”. Yến Tử Hoàn trút giận đủ, liền tắt đèn ngả đầu xuống gối, vì nửa đêm đầu vẫn luôn giả vờ ngủ nên bây giờ rất buồn ngủ, nháy mắt đã rơi vào mộng đẹp.



Trong bóng tối, vẻ mặt Long Dực mờ mịt ngồi ngây một lúc, sau đó rón rén tiến gần tai Yến Tử Hoàn, khẽ gọi: “Vương hậu?”.



Yến Tử Hoàn ngủ say như chết:…



Long Dực hít sâu một hơi, ưu nhã cúi người, hôn nhẹ một cái lên môi Yến Tử Hoàn.