Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 50 : Muốn nô lệ hôn hôn mới hết chấn động
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Mạnh Phồn trở thành trợ thủ của Ngô Liệt đã được hơn một tuần, nhưng không biết vì sao trước đây rõ ràng ác ma vô cùng ngông cuồng giống như bốc hơi tập thể, khu vực Ngô Liệt phụ trách hơn một tuần nay gió êm sóng lặng, ngoại trừ đến chợ đen của phi nhân loại giải tán sạp hàng của ba người thì gần như không còn việc gì mà làm.
“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”. Mạnh Phồn phát điên xô một chiếc xe đẩy nhỏ chứa hàng cấm mới tịch thu được ở chợ đen, “Ác ma gây chuyện đều chạy đi đâu cả rồi? Tôi không đến đây để làm quản lý đô thị được chứ?”.
Ngô Liệt ngậm thuốc lá, cười uể oải: “Nói không chừng những ác ma này và anh bát tự không hợp”.
“Ác ma cũng phải xem bát tự sao?”. Mạnh Phồn dùng ánh mắt thương hại thiểu năng hiền từ nhìn Ngô Liệt.
“Ha ha, không khéo sự kiện tập kích đến đây là chấm dứt rồi cũng nên”. Ngô Liệt vô trách nhiệm nói: “Biểu hiện của anh tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, có muốn xem xét về việc chính thức thi lấy bằng thợ săn không? Vì chuyện của người sói lần trước bị điều tra, bây giờ tôi đang kẹt người, một thời gian nữa chắc tôi không làm tiếp được, đúng lúc đang trống một chức vị”.
“Không muốn”. Mạnh Phồn từ chối ngay.
Không nói cái khác, chỉ riêng Thẩm Xuyên kia đã đủ phiền rồi, luôn cố ý đi đằng sau nhìn chằm chằm mông của ông!
Nghĩ đến đây, Mạnh Phồn quay phắt đầu lại, tầm mắt của Thẩm Xuyên quả nhiên đang tập trung trên người mình.
Thấy Mạnh Phồn hung hăng trừng mình, Thẩm Xuyên lập tức tỏ vẻ đứng đắn đạo mạo chuyển ánh mắt sang chỗ khác.
Xem xem xem tôi nói có đúng không! Mạnh Phồn thở phì phì dừng bước chân, Thẩm Xuyên đuổi đến nơi, bình tĩnh nói: “Sao không đi tiếp?”.
“Anh đi lên trước”. Mạnh Phồn lạnh lùng.
Thẩm Xuyên bật cười: “Sao vậy?”.
“Tôi không thích có người đi theo sau mình”. Mạnh Phồn nói, dù sao cũng không thể bảo là vì anh cứ ở đằng sau nhìn chằm chằm mông tôi khiến tôi tức giận!
“Anh thật thú vị”. Thẩm Xuyên thích thú giơ tay như muốn sờ đầu Mạnh Phồn.
Mạnh Phồn nhanh chóng nghiêng người né tránh, mặt thối hoắc: “Tôi cũng không thích có người xoa đầu mình”.
Đương nhiên ông xã anh tuấn của tôi là ngoại lệ, anh ấy muốn sờ đâu thì sờ, đừng nói là đầu, kể cả đầu [beep ——] cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng bây giờ thì hết rồi, khửa khửa.
Long Dực ra sức xì mũi một trận, sau đó cũng chui vào chăn, cọ cọ lưng Yến Tử Hoàn, nhỏ giọng nói: “Nô lệ”.
“Ừm?”. Yến Tử Hoàn mở một mắt liếc nhìn hắn.
“Xoa xoa cho bản vương”. Long Dực cầm một tay Yến Tử Hoàn, đặt lên cục u vừa bị đụng vào trên đầu, khóc hức hức: “Lần này thực sự bị đập đau lắm”.
Quả cầu kia là kĩ thuật hắc ám của tộc người lùn chế tạo, cứng không gì sánh nổi.
“Đồ ngốc!”. Yến Tử Hoàn nhẹ giọng mắng, bắt đầu xoa cho hắn.
Bởi vì hai ngày nay quay phim quá mệt, mí mắt Yến Tử Hoàn ngày càng nặng, xoa xoa vài cái liền ngủ thiếp đi.
Yến Tử Hoàn bị hồi chuông báo động chói tai và tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức, khi mở mắt ra, trong phòng lơ lửng một làn khói mỏng, trong không khí tràn ngập mùi khét, cả phòng tối om, nhưng rèm cửa sổ lại bị ảnh lửa bên ngoài chiếu hồng rực.
Cháy!
Yến Tử Hoàn giật mình, đánh thức Long Dực đang ngủ say như lợn chết, hét lớn: “Cháy rồi! Chạy mau!”.
“Nô lệ đừng sợ…”. Long Dực ngái ngủ mơ màng từ trên giường bò dậy.
Yến Tử Hoàn trợn trắng mắt, nắm chặt cổ tay Long Dực không nói gì kéo hắn xuống giường, tiếng gõ cửa và tiếng kêu la bên ngoài ngày càng gấp gáp, Yến Tử Hoàn đẩy cửa, được Tưởng Phi chờ ở ngoài nhét cho hai chiếc khăn mặt đã thấm nước, Yến Tử Hoàn vội đưa cho Long Dực một cái.
Long Dực nhận lấy khăn, lau lau nước miếng trên mặt.
Yến Tử Hoàn:…
“Đi theo tôi, cúi người xuống, khăn ưới bịt miệng và mũi”. Tưởng Phi vừa nói vừa đi trước dẫn đường cho hai người, là một trợ lý chuyên nghiệp, sau khi vào khách sạn, hắn sớm đã dành thời gian tìm hiểu lối thoát hiểm của nơi này. Ba người dọc theo cầu than chạy xuống, trước sau đều là những nhân viên khác của đoàn làm phim, càng đi xuống, trong lối thoát hiểm càng cuồn cuộn khói, chạy tiếp, dưới cầu thang mịt mù khói trắng bỗng truyền tiếng phụ nữ thét chói tai, một quả cầu lửa to cỡ quả bóng đá xuyên qua màn khói dày đặc bay về phía Yến Tử Hoàn…