Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 56 : Tại sao ông còn phải chịu trách nhiệm giảng giải
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Bởi vì nội dung Weibo vô cùng xấu hổ bị Vương hậu phát hiện ra, hơn nữa còn bị trêu chọc một cách tàn nhẫn, Ma vương bệ hạ khóc hu hu lao ra khỏi phòng khách sạn, nhưng còn chưa kịp tìm một nơi để ngồi xổm ôm chính mình đã bị Vương hậu xách về.
“Đừng làm tôi mất thể diện ở bên ngoài”. Yến Tử Hoàn ném Long Dực không ngừng giãy dụa lê giường, rồi dùng thân thể của mình đè lên trên, một tay nắm cằm Long Dực hung hăng chặn kín miệng hắn, một tay chui vào từ dưới áo Long Dực, suồng sã vuốt ve khắp nơi, dùng giọng điệu mê hoặc nói: “Anh có gì không hiểu, để tôi dạy anh”.
“À há! Tiểu nô lệ này…”. Long Dực vội vội vàng vàng đè cái tay đang làm loạn của Yến Tử Hoàn, hai má đỏ ửng, vô cùng ngượng ngùng, “Đợi một chút! Bản vương cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng!”.
“Chỗ nào?”. Ngón tay thon dài của Yến Tử Hoàn cởi từng cúc áo của Long Dực, ánh mắt tràn ngập dục vọng.
“Cậu còn chưa nói với bản vương lời thoại đó!”. Vẻ mặt Long Dực như thiếu nữ, “Chính là câu cậu nói trong phim…”.
—— Đừng chinh phục thế giới nữa, đến chinh phục anh đi.
Sau khi biết chân tướng sự việc, Long Dực đau xót từ bỏ quyết định chinh phục thế giới, dù sao hại mình bị phong ấn hai mươi mấy năm là đám người Thẩm Xuyên.
Tội ác này không phải của loài người!
Mặc dù đưa ra quyết định này vẫn khiến Long Dực có chút đau khổ, dù sao hắn từng lập chí sau khi chinh phục thế giới phải bắt đài truyền hình chiếu đi chiếu lại phim của Yến Tử Hoàn cả ngày hai mươi tư tiếng!
Cách làm của Ma vương bệ hạ quả thực vô cùng bá đạo…
“Đừng chinh phục thế giới nữa”. Trong mắt Yến Tử Hoàn lóe lên ý cười gian xảo, tự ý thay đổi lời thoại, “Để tôi đến chinh phục anh đi”.
Nhất thời Long Dực cảm thấy càng thêm đau đớn: “Không đúng! Lời thoại đó không phải như thế, phải là ta đến chinh phục cậu!”.
Đường đường là Ma vương bệ hạ, không những không chinh phục được thế giới, ngược lại còn bị nô lệ chinh phục, thực sự chẳng còn mặt mũi nào!
Yến Tử Hoàn cười khẽ một tiếng, giọng điệu vừa từ tính vừa dịu dàng, hoàn toàn không phù hợp với nội dung: “Cứ vậy đi, không phục thì nín”.
Lúc này áo Long Dực đã bị lột sạch, thân thể với đường cong xinh đẹp và làn da trắng trẻo hoàn mũ như được trời ban, cơ bắp cân xứng mà không thô kệch, đường nét mềm mại rõ ràng như được điêu khắc tràn ngập vẻ đẹp nam tính, Yến Tử Hoàn liếm liếm môi, mắt tối lại mấy phần, cúi người trên thân thể Long Dực trắng trợn xâm chiếm cướp đoạt, vừa làm việc vừa an ủi: “Lát nữa sẽ hơi đau, anh cố gắng thả lỏng phối hợp với tôi, kêu ra sẽ khá hơn một chút, đừng ngại”.
“…Cậu đang nói gì vậy?”. Vẻ mặt Long Dực mờ mịt.
“Tôi đang nói cho anh biết lát nữa bị tôi làm thế nào”. Yến Tử Hoàn khàn giọng thô lỗ nói.
Long Dực không thể tin nổi, dùng giọng điệu ngâm nga cao giọng hét: “OMG! Ta không nghe lầm chứ? Cậu là Vương hậu, Vương hậu mới bị làm!”.
Yến Tử Hoàn đã bắt đầu cởi quần Long Dực: “Cái rắm, với cái dáng thụ lòi của anh còn muốn đè tôi?”.
Để dỗ Vương hậu vui vẻ, Ma vương bệ hạ cũng vứt bỏ chút tôn nghiêm còn sót lại…
Yến Tử Hoàn không nhịn được bật cười, rồi lại nhanh chóng nghiêm mặt.
“Cậu cười rồi cậu cười rồi!”. Long Dực quỳ gối bên giường, mặt dày tiến lại gần môi Yến Tử Hoàn, làm nũng nói: “Fanboy ngã rồi, muốn thần tượng hôn hôn mới có thể đứng dậy!”.
Yến Tử Hoàn bị hắn quấn đến nỗi hết giận, hai tay hung hăng nhéo mặt Long Dực cố định lại, sau đó tiến tới khẽ đụng lên môi hắn.
“Ta đứng được rồi!”. Long Dực nhanh chóng bò lên giường, ấn Yến Tử Hoàn vào trong lòng, ôm chặt như gấu koala ôm cây.
“…Thiểu năng”.
“Vương hậu ta yêu em”.
“…Đó cũng là thiểu năng”.
“Vương hậu ta yêu em”.
“Được rồi biết rồi, lui ra đi”.
“Vương hậu ta yêu em”.
“Câm miệng”.
“Vương hậu ta yêu em”.
“Em cũng vậy! Câm miệng ngủ đi!”. Yến Tử Hoàn đỏ mặt nhỏm dậy tắt đèn áp tường.
Long Dực ngoan ngoãn câm miệng.
Mười giây sau, trong bóng tối yên tĩnh, giọng nói thèm đòn kia lại vang lên lần nữa.
“Vương hậu ——”.
“Ta yêu em”.