Một Phần Hai Mươi Tư
Chương 57 : Yêu thương trong ánh mắt, như đám mây mềm mại nhất ở phía chân trời
Ngày đăng: 01:11 19/04/20
Sau khi bộ phim Yến Tử Hoàn đóng vai chính công chiếu, Long Dực đã ra rạp mua vé ba lần.
Yến Tử Hoàn đeo kính râm và khẩu trang, trang bị đầy đủ đi cạnh Long Dực, nhìn rạp phim náo nhiệt, trong lòng thầm vui.
Tưởng Phi cầm bịch bỏng ngô lớn và đồ uống cho hamster nhà mình đi theo sau, còn có Yến Nhất và Mạnh Phồn, cùng mấy ác ma thời viễn cổ bao gồm Lucifer được Yến Nhất phục sinh gần đây, còn có Hydra và đoàn du lịch đại ác mơ mới đi chơi về bị Long Dực sống chết kéo đi, một đoàn người với trị số nhan sắc cao đến nghịch thiên và màu tóc kì lạ nối đuôi nhau đi qua cửa soát vé, giống như một đội mẫu nam con lai, thu hút ánh mắt tất cả những người ở đó.
Yến Tử Hoàn giả vờ không biết đám người này che mặt đi nhanh đằng trước.
Đệt mẹ cái cảm giác xấu hổ khó hiểu này…
Quân đoàn ác ma nối đuôi nhau vào phòng chiếu, ngồi đúng vị trí của mình, phòng chiếu gần như bị lấp đầy một nửa.
Mấy phút sau phim mở màn, Long Dực cực ngầu giơ tay bật tách một cái.
Ngoại trừ Yến Nhất và Lucifer ngạo mạn ra, quân đoàn ác ma liền lập tức đứng dậy vỗ tay hoan hô!
Khán giả khác:…
Yến Tử Hoàn nháy mắt đỏ từ mặt xuống mông, khẽ quát vào tai Long Dực: “Bảo họ dừng tay”.
Long Dực lại búng tay, uy nghiêm nói: “Trật tự”. Rất có phong độ của một Ma vương.
Phim chiếu được một nửa, vai nam chính Yến Tử Hoàn đóng đang diễn màn chia ly với nữ chính, Long Dực lấy khăn giấy xì mũi, rưng rưng nước mắt ca ngợi: “Vương hậu diễn hay quá, ánh mắt đau thương mà nên thơ, quả thực làm ta tan nát cõi lòng!”.
Quân đoàn ác ma nhao nhao phụ họa tỏ vẻ chúng thần cũng tan nát cõi lòng.
Yến Tử Hoàn thở phì phì, bốc một nắm bỏng: “Im cả đi, khi xem phim phải giữ trật tự”. Có còn chút tố chất nào không, thật là một lũ trẻ trâu!
Quân đoàn ác ma liền nhao nhao tỏ vẻ vâng thưa Vương hậu bệ hạ chúng thần biết rồi Vương hậu bệ hạ chúng thần không nói nữa Vương hậu bệ hạ.
Khán giả:…
Quả nhiên nghỉ ngơi sau khi làm việc mới khiến con người vui vẻ về cả thể xác lẫn tâm hồn, mỗi ngày chẳng làm gì ngược lại rất buồn chán, Mạnh Phồn đang cảm thán, cửa phòng khám đột nhiên bị đẩy ra một góc, khuôn mặt tuấn mý khiến người ta nhìn bao nhiêu lần vẫn mặt đỏ tim đập của Yến Nhất thò vào từ sau cánh cửa, xác nhận trong phòng khám không có ai khác, liền đi vào trở tay khóa cửa, mỉm cười gọi: “Bác sĩ Mạnh”.
“Sao anh lại đến đây?”. Mạnh Phồn ném bịch khoai và điện thoại vào ngăn kéo đang mở một nửa, thân thể nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ thật ra vừa nãy bác sĩ Mạnh đang bận.
“Anh đến khám bệnh”. Yến Nhất chậm rãi nói, đi đến trước mặt Mạnh Phồn tao nhã kéo ghế ngồi xuống.
“Bệnh gì?”. Mạnh Phồn không hiểu.
“Anh không biết”. Yến Nhất cười, “Bệnh trạng là đột nhiên rất muốn gặp em, nhớ không chịu nổi”.
Mạnh Phồn bình tĩnh đề nghị: “Vậy hãy uống nhiều nước nóng”.
Yến Nhất thâm tình nhìn anh chăm chú, đầu lưỡi liếm môi, giọng nói đậm đà như rượu vang mang theo sự mê hoặc vang lên: “Nhưng anh còn muốn dùng sức ôm chặt em vào lòng, hôn đến khi em thở hổn hển, xé rách áo blouse trắng của em, liếm mỗi tấc da trên thân thể em, cuối cùng hung hăng làm em trên bàn làm việc trong phòng khám, làm mọi thứ đều lộn xộn…Cho hỏi bệnh trạng này phải làm sao mới thuyên giảm đây, bác sĩ Mạnh?”.
Hai má Mạnh Phồn đỏ như lửa đốt, giọng nói lại vẫn nghiêm túc vững vàng: “Yến tiên sinh, tình trạng của anh, phải sốc điện”.
Yến Nhất cười ra tiếng: “Ha ha”.
Mạnh Phồn cúi đầu múa bút thành văn trên sổ bệnh án, nói thêm: “Hơn nữa còn phải dùng điện cao áp”.
Yến Nhất nhìn cây bút chuyển động rất nhanh trong tay Mạnh Phồn không chớp mắt, dựa theo quỹ đạo của ngòi bút phán đoán nội dung anh viết, giống như lần đầu đến phòng khám này.
“Khụ”. Mạnh Phồn vừa viết vừa ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ đến mang tai, nghiêm mặt nói: “Yến tiên sinh, không được nhìn lén bác sĩ viết…ưm…”.
Âm cuối mềm mại bị nụ hôn bất ngờ chặn lại, khi tách môi ra Mạnh Phồn ngước nhìn Yến Nhất, mà Yến Nhất cũng nhìn xuống mỉm cười, nhìn lại anh.
Yêu thương trong ánh mắt, như đám mây mềm mại nhất ở phía chân trời.