Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3030 : Tiết Tử 1

Ngày đăng: 23:50 29/04/20


Phần dẫn.



Nói đến cùng, huyết thống đúng là một thứ kỳ lạ.



Nó có thể trói buộc hai người cùng một chỗ, là ràng buộc thân mật nhất.



Lại có thể tàn nhẫn ngăn cách ra bên trong một khoảng cách khó có thể vượt qua.



Thời niên thiếu, tôi từng may mắn, có một người anh trai tên là Đông Vũ cưng chiều tôi vô pháp vô thiên, có một lần tôi cho rằng, tôi là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này.



Sau khi lớn lên, tôi lại đau đớn, yêu đến mức khó mà thoát khỏi người đàn ông này, nhưng mà người đàn ông này lại chảy cùng mình dòng máu…



Đi một đường, yêu một đường, rồi sai lầm một đường.



Từ chân tình ngây thơ, đến tình cảm ngây ngô, lại đến khát vọng mãnh liệt vĩnh viễn ở cùng một chỗ, mãi đến khi bị mối quan hệ mạnh bạo tách ra.



Vĩnh viễn có xa lắm không?



Một ý niệm, đó là vĩnh hằng.



Một ý niệm sai, từng bước đều tổn thương.



Đông Vũ, anh có biết, cho dù thế giới to lớn, em lại không có chỗ để đi, không có người để dựa vào.




Cha nói, về nhà đi.



Nhưng đó là nhà, lại cũng không phải nhà.



Tôi cũng chưa từng nghĩ tới hiện thực lại tàn nhẫn như vậy, tàn nhẫn đến mức liếc mắt một cái là thiên đường, liếc mắt một cái là địa ngục.



Tôi từng coi anh như toàn bộ thế giới, cũng không nghĩ tới thế giới ấm áp như vậy, giống như mây khối - - rầm rầm nghiêng sập.



Mà, đột nhiên lại đến như vậy…



*******



Hôm sau, tôi đặt vé máy bay về nước.



Tôi biết, lần này về nước, nhất định không phải một lựa chọn sáng suốt.



Một mình phiêu bạt ở nước ngoài vài năm, nhận được một tin tức như vậy, tôi nghĩ, cho dù hết hy vọng, cũng nên dứt khoát một chút.



Để tôi tận mắt thấy anh, nếu thật sự hạnh phúc, như vậy, cũng nên buông tay đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm này.



Mới vừa xuống máy bay trong tích tắc, chóp mũi không hiểu sao lại chua xót, nhìn dòng người chen chúc trước mắt, trong lòng tôi đau đớn, nước mắt không dự báo trước ẩm ướt hốc mắt.



Gian nan đi trong đám người vội vàng, bước chân của tôi cực kỳ chậm, đi một bước dừng một bước, thỉnh thoảng liếc nhìn người xa lạ lướt qua.



Còn nhớ rõ tám năm trước, khi tôi mất hết can đảm rời khỏi thành phố này, cũng là tình cảnh như vậy.



Những người này, đi ngang qua thế giới của tôi, tôi không biết chuyện của bọn họ, bọn họ cũng không hiểu tâm sự của tôi.



Cảnh tượng hành khách vội vàng, chán nản khi rời khỏi người thân, lúc đó, trước khi ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, vạn vật đều nhiễm lên một chút lạnh giá, không còn màu sắc nữa.