Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3031 : Tiết Tử (2)

Ngày đăng: 23:50 29/04/20


Hiện giờ lại bước trên mảnh đất này, dường như thành phố này thay đổi rất nhiều, sân bay được sửa chữa lại một lần nữa, bên trong trang trí đổi mới hoàn toàn, nhìn cực kỳ khí thế.



Có thể nghe thấy tiếng nói nồng đậm giọng Bắc Kinh của quê nhà, đã lâu rồi tôi không được nghe, đồng thời có chút xa lạ, trong đầu lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.



Tôi đã trở về, xa cách tám năm, lại bước trên mảnh đất này một lần nữa.



Hợp với tâm trạng, có một chút không yên, cộng thêm một chút tổn thương xâm nhập vào đáy lòng.



Lúc trước khi rời đi, tôi cảm thấy được đối với tương lai, là một mảnh xa lạ.



Nhưng hôm nay bước trên mảnh đất này, cũng cảm thấy không thân thiết.



Có một loại, ý tứ hàm xúc gần quê sinh lòng kinh hãi.



Mẹ đã ở sân bay chờ rất lâu, sớm đã đi đến sân bay. Chắc hẳn biết được tôi sắp trở về, cố ý ăn mặc một phen.



Xa cách tám năm, khi hai mẹ con gặp lại nhau, không giống như người bình thường ôm ấp nhiệt tình, trong lúc đó chỉ có lẳng lặng đứng im nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, có xa lánh, có ngăn cách, tôi nhìn thấy tôi trong mắt bà, đau buồn phát hiện lạnh lùng lướt qua một lát.



Trên mặt bà, không khó để nhìn ra được, bà muốn tiến lên ôm chặt lấy tôi, muốn nói cho tôi biết, tám năm trước, người làm mẹ như bà nhớ tôi bao nhiêu.




Tôi nói như vậy, trên mặt không có cảm xúc biến hóa gì, tôi biết ánh mắt lạnh lùng của tôi làm mẹ có chút đau lòng, bởi vì tôi thấy trên mặt bà đột nhiên hiện lên đau khổ.



Tôi đột nhiên bi ai phát hiện, tám năm này, thời gian không dài không ngắn, giống như dòng nước lũ, cọ rửa sạch sẽ không còn một mảnh tình cảm gắn bó ỷ lại của hai mẹ con chúng tôi.



“Hạ Thuần à… Có phải con vẫn còn hận mẹ hay không? Tám năm trước… Mẹ cũng vạn bất đắc dĩ, mới đưa con ra nước ngoài! Mẹ, mẹ đây là vì muốn tốt cho con và Đông Vũ!”



Tôi cười, lại không nói một lời.



Thật lâu sau, tôi thở dài một tiếng, “Con hiểu…”



Tôi hiểu, cho nên, thật sự không cần cố gắng giải thích nhiều như vậy.



Bà nhìn tôi thâm sâu.



“Hạ Thuần à, hành lý nặng không? Để mẹ cầm giúp con!”



Giọng nói của mẹ rất nhẹ, thậm chí là hơi run rẩy, cẩn thận nói, “Để mẹ giúp con cầm đi… Hạ Thuần à, mẹ xách hành lý cho con, có được không!”



Tôi giật mình, ngẩng đầu đã thấy bà nhíu mày, hiện giờ bà có chút hèn mọn, khác xa một trời một vực bộ dạng cao ngạo đuổi tôi ra nước ngoài lúc trước.



Tôi mấp máy môi, im lặng gật gật đầu, mặc kệ mẹ lấy hành lý trên tay đi.



Lúc đi ra sân bay, mẹ thử cầm tay tôi.