Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 29 :

Ngày đăng: 12:35 19/04/20


Hải Đông gật gù: 



- Có thế chứ, để con nhỏ đó tóm một lúc hai con cá nặng ký thì tức chết đi được. 



"Cho dù là họ chia tay, nhưng anh ta không vì thế mà chọn chị đâu. Rất may là anh ta không bị mù". Qúy Phi sẽ rất hả hê nếu có thể nói ra điều đó. Nhưng may là cô không có nhu cầu chọc tức Hải Đông. 



Cô đi nhanh ra xe, tránh càng sớm càng tốt bà gà mái lắm lời kia. 



Buổi tối, khi Hạ Lan đã ngủ, cô vẫn thức ngồi co rút ngoài bàn khách. Hơn một tháng nay, mỗi lần cô gọi điện cho mẹ, đều bị bà cắt máy. Lần đầu tiên cô bị mẹ giận quyết liệt như vậy. Bây giờ cô mới ý thức hết thế nào là sự đổ vỡ mà Trần Nghiêm đã cảnh cáo. 



Buồn chịu không nổi, Qúy Phi lại gọi điện cho mẹ. Lần này cô không bị cúp máy như lần trước. Nhưng giọng bà vang lên rất lạnh nhạt: 



- Alô. 



Nghe tiếng mẹ, tự nhiên Qúy Phi thấy sóng mũi cay cay, cô khóc nghẹn ngào: 



- Con nè mẹ! 



- Biết rồi. 



- Con gọi để hỏi mẹ ngủ chưa. 



- Không cần cô phải quan tâm như vậy. 



Qúy Phi òa lên khóc lớn tiếng: 



- Tôi nay con buồn quá ngủ không được, cho con về nhà đi nghe mẹ. Con nhớ mẹ lắm. 



- Từ đây về sau, đừng gọi tôi bằng mẹ nữa. Tôi không có đứa con nào phản tôi cả. Hãy tự lo liệu cuộc sống của mình đi. 



- Mẹ nói gì vậy? Con là con của mẹ mà. 



- Con mà đi dối gạt mẹ mình vì người vợ khác của ba mình à? Thà tôi không có, từ đây về sau cứ coi như tôi chết đi, dọn đến sống với bà ta đi cho có mẹ. 



Qúy Phi quýnh quáng: 



- Mẹ đừng nói thế. Mẹ Ơi! Mẹ … 



Nhưng bà Qúy đã cắt ngang cuộc gọi. Miệng Qúy Phi méo xệch như con nít. Cô bỏ máy xuống bàn, rồi co chân lên ghế, gục đầu xuống gối khóc một cách tức tưởi. 



Hôm sau cô đi làm với một vẻ mặt buồn xo. Hạ Lan hỏi gì cũng không chịu nói. Suốt cả buổi sáng, cô im lìm làm việc. Và rất dễ cáu kỉnh khi bị phật ý. Đến nỗi mấy người cùng tổ nháy mắt nhau, ra dấu ngạc nhiên về thái độ kỳ lạ của cô. 




- Tại sao dám đánh tôi? Lần này là lần thứ hai rồi nghe. Cô muốn gì? 



- Nếu tôi là con trai thì anh sẽ không trả giá nhẹ như thế này đâu. 



Sang chưa kịp nói gì thì Trí cận và Trí tre đã vội kéo Qúy Phi ra. 



- Em hành động nóng nảy rồi. Người ta không biết nó có lỗi gì, nhưng thấy em dữ như vậy là họ phê bình em đó. 



- Xuống căng tin nói chuyện đi Phi. Để tụi anh xử nó cho. Em đừng đánh đấm kiểu này, em là con gái mà. 



Qúy Phi lắc đầu: 



- Anh ta đã xúc phạm em, em muốn tự mình hỏi anh ta. 



- Nhưng lần trước em đã bị phê bình rồi, em không nhớ sao? 



Vừa lúc đó Trần Nghiêm bước qua. Nãy giờ anh ở phòng bên cạnh mà không ai biết. Thấy phó giám đốc xuất hiện, cả phòng trở nên lặng thinh chờ đợi. Sang tranh thủ tình cảm trước: 



- Em không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tự nhiên cô ta xông vào đây kiếm chuyện. Đây là lần thứ hai cô ta đánh em, cô ta làm em mất mặt. Anh Nghiêm thấy rồi đó, anh làm chứng giùm em đi. 



Trần Nghiêm sửa lạo cổ áo, rồi nghiêm nghị nhìn cả hai: 



- Mời hai người lên phòng tôi nói chuyện. 



Nói xong, anh đi ra ngoài. Sang đến tường lấy áo mặc vào. Anh ta ném cho Qúy Phi cái nhìn gay gắt: 



- Cô là con gái sao mỗi cái mỗi động tay động chân vậy? Lần này tôi không nhịn cô đâu, bà chằn! 



- Làm chung với một người như anh không dữ mới là lạ đó. 



Rồi cô quay ngoắt người đi ra. Trí tre với Trí cận đi theo hai bên. 



- Chuyện gì vậy? Tranh thủ nói chuyện trước với tụi anh đi Phi, rồi tính cách nói cách nào đối phó với nó. 



- Để tụi anh đi theo Phi, có gì tụi anh đỡ cho. Anh biết thằng đó cũng láu cá lắm. 



Qúy Phi vẫn còn tức đỏ mặt, cô mím môi, thở mạnh: 



- Anh ta là người ty tiện nhất mà em đã gặp. Lát nữa em sẽ nói, hai anh sẽ biết thôi.