Một Thời Ta Đuổi Bóng
Chương 30 :
Ngày đăng: 12:35 19/04/20
Cô vô tình ngước lên lầu, thấy Trần Nghiêm đứng trên cửa sổ nhìn xuống. Cô hơi chùn lại. Lúc nãy tức quá nên cô không hình dung trước sự việc sẽ xảy ra thế nào. Vậy là lần thứ hai, Trần Nghiêm lại thấy tính nết cô hung dữ. Cô luôn bộc lộ những tính xấu trước mắt anh ta. Nào là dữ, bướng bỉnh, không biết phục tùng ai. Từ chuyện trong công ty, đến chuyện riêng gia đình, cô và anh đều đối đầu nhau. Chuyện này rồi càng làm anh ta không ưa cô hơn nữa.
Qúy Phi chợt thở dài. Nhưng rồi cô lại hếch mặt lên bất cần. Anh ta đã không ưa cô ngay từ đầu, có ác cảm thêm lần nữa cũng không sao. Dù cô có cực kỳ dễ thương thì anh ta cũng không thương được, cho nên không việc gì cô phải ngại.
Khi ba người vào phòng, thì Trần Nghiêm đang ngồi chờ ở salon. Qúy Phi ngồi xuống chiếc ghế dài. Trí tre và Trí cận ngồi hai bên cô. Trần Nghiêm đưa mắt nhìn hai tên con trai, có vẻ không hài lòng. Nhưng anh không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài chờ Sang.
Có đến mười phút sau, anh ta mới vào. Đi theo anh ta là hai, ba tên khác làm công nhân ở khâu cấp đông, chắc là những người theo ủng hộ.
Thấy trong phòng thêm người không cần thiết, Trần Nghiêm hơi cau mặt, nghiêm giọng:
- Tôi chỉ mời cô Phi và anh Sang lên đây, còn những người khác, xin mời ra ngoài.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi lục tục đi ra. Trần Nghiêm ra hiệu cho Sang ngồi xuống, rồi đưa mắt nhìn Qúy Phi:
- Tôi đã thấy cô chủ động gây ra chuyện. Cô có thể giải thích lý do không?
- Anh ta đã xúc phạm tôi.
- Cụ thể?
Qúy Phi nhìn thẳng vào mặt Sang:
- Anh ta dám trả lời trung thực những câu hỏi của tôi không?
Sang làm ra vẻ hiền lành, vô tư như không hiểu chuyện gì:
- Tôi không hiểu tại sao cô cứ kiếm chuyện với tôi. Tôi có biết gì đâu. Tự nhiên xông vào chỗ con trai, rồi còn đánh tôi. Phải hỏi lại tư cách của cô trước đi.
- Trước khi kiểm tra tư cách của tôi, anh hãy nhìn lại tư cách của mình. Anh đã nói gì về tôi trước mặt các công nhân, nói trung trực đi.
Sang cười khẩy:
- Cô đánh giá cô cao quá rồi. Cô là cái gì mà tôi phải nói về cô với mọi người. Tôi đâu có quan tâm đến cô.
Qúy Phi tấn công đến cùng:
Thế là cô tìm cách né đi. Vì sợ Qúy Phi lôi ra làm chứng. Mà Qúy Phi cũng không để ý chuyện đó, cô đang tức mình kinh khủng. Và vì biết mình không làm gì được Trần Nghiêm, nên cô quyết định nghỉ làm. Với điều kiện là làm mọi chuyện sáng tỏ trước khi nghỉ.
Cô ngồi vào bàn, viết một lá đơn nghỉ việc cho Trần Nghiêm sáng mắt. Chắc là anh ta quen tưởng cô là con cù lần, muốn chèn ép đến đâu cũng được. Nhớ lại cái cách anh ta ra lệnh cho cô đi ra, cô chợt giận chính mình. Vì sao mình chịu ra một cách ngoan ngoãn thế?
Tuy tức muốn bốc lửa, nhưng buổi chiều cô vẫn xuống làm bình thường. Dĩ nhiên là với vẻ lầm lì khiến ai cũng ngán.
Đến chiều, Trần Nghiêm lại cho gọi cô lên. Vừa bước vào phòng, cô đã chuẩn bị rút lá đơn trong giỏ ra, rồi im lìm bước đến bàn đặt lá đơn xuống trước mặt Trần Nghiêm.
Anh chỉ liếc sơ qua rồi gật đầu:
- Cô muốn nghỉ cũng tốt. Tôi sẽ giải quyết trong thời gian ngắn nhất cho cô. Còn bây giờ, mời cô ngồi lại giải quyết chuyện lúc trưa.
Qúy Phi lầm lì ngồi xuống. Dáng điệu của một con nhím, sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
Trần Nghiêm làm ngơ trước thái độ sinh sự ngấm ngầm đó. Anh vòng tay trên bàn, nói thản nhiên:
- Từ trước giờ, trong công ty rất yên lặng, chưa có nhân viên nào gây ra nhiều rắc rối như cô.
- Nhưng chuyện này, tôi không tự tạo ra, tôi chỉ phản ứng khi người khác chọc vào tôi.
Trần Nghiêm gật đầu:
- Tôi không phản đối chuyện đó, nhưng cô không còn cách đối phó nào dễ thương hơn sao? Dù cho nóng nảy thế nào, cô cũng đừng quên mình là con gái.
- Cái gì con trai làm được, thì con gái cũng làm được. Nếu là anh, không chừng anh đã nện cho anh ta một trận rồi. Tôi không hối hận việc làm của mình, thậm chí tiếc là không nện được cho anh ta một trận để nhớ đời.
Trần Nghiêm nhìn cô một cái, rồi nghiêm nghị:
- Trở lại chuyện lá đơn. Cô xin nghỉ vì lý do gì vậy?
- Tôi đã ghi trong đơn. Anh đọc đi.
- Vì lý do này thì hết sức con nít, cô không chững chạc hơn được sao? Đâu nhất thiết phải ghi sự thật.