Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 12 :
Ngày đăng: 18:37 18/04/20
“Nguyện vọng của cháu, là chú thay đổi.”
Diệp Ninh Đức ngồi phía đối diện của bàn ăn, hai tay giao nhau đặt ở trước mặt, bày ra tư thế sẵn sàng cho một cuộc nói chuyện dài, “Chú tìm người tra xét điểm của cháu, đủ để trúng tuyển vào đại học B, sau đó nhờ người thay cháu sửa lại nguyện vọng.
Đang lo lắng không biết nên nói với cháu như thế nào, thì thư báo đã đến rồi.”
Trong đầu Diệp Xuyên vang lên âm thanh ong ong, cả người đều bị vây trong cảm giác choáng váng mãnh liệt, dường như không còn nghe được những gì Diệp Ninh Đức giải thích.
Kỳ thật cậu đã có tâm lý gần như là nhận mệnh rồi, biết rằng sống lại lần nữa có một số chi tiết đã thay đổi, nhưng mặt khác lại có những việc, vô luận là cậu chờ mong hay sợ hãi, thì cuối cùng nó vẫn sẽ xảy ra.
Tỷ như không thể tránh được việc cậu và Lý Hành Tung quen biết nhau, hay chuyện Thiệu Khải lại một lần nữa thi đậu vào đại học ở B thị.
Cho tới nay, đối với việc mình có thể chân chính thoát ra khỏi quỹ đạo của cuộc sống hay không, Diệp Xuyên không nắm chắc.
Trong ý tứ hàm xúc của lời tiên tri, B thị tựa như một nơi hiểm ác, là đám mây đen u ám lúc ẩn lúc hiện che phủ trên đỉnh đầu của cậu.
Mà hiện tại, không hề báo trước, nó xuất hiện để biến lời tiên tri thành sự thật.
Nếu như một thành phố, một con người hay một kiếp sống mà bạn đã từng trải qua đều chẳng khác gì thứ bẫy rập đang mai phục ở phía trước, dù đã biết chắc chắn thế nhưng vô luận bạn đi bằng con đường nào cũng đều không thể tránh khỏi, điều đó có phải gọi là.
Vận mệnh hay không? “Tiểu Xuyên, vì lo lắng cho tương lai của cháu, chú có tìm người trong nghề hỏi thăm qua, ở B thị các trường đại học đều rất có danh tiếng.”
Thần sắc của Diệp Ninh Đức có chút bất an, “Nếu cháu quyết tâm đi theo con đường này, nhất định phải cân nhắc đến nơi cháu sẽ thực tập và làm việc chính thức trong tương lai.
Chú nghĩ chắc cháu cũng rõ, so với Tây An, B thị cơ hội tốt hơn rất nhiều.”
Diệp Xuyên dằn lại suy nghĩ trong đầu, ép buộc mình nghe Diệp Ninh Đức nói chuyện, nội tâm lại sinh ra cảm giác mỏi mệt vì sự vùng vẫy vô dụng của mình.
“Lớp trẻ các cháu luôn hy vọng đường nhân sinh là do tự mình quyết định.
Nhưng Tiểu Xuyên à, chú cũng đã từng trải qua mà.
Tuy không thể nói điều đó là xấu, nhưng nếu như chú đã đoán được, cho dù cháu đi trên con đường nào thì cũng sẽ vươn tới đỉnh cao, đương nhiên chú hy vọng cháu có thể bớt đi một con đường vòng.
Chắc cháu cũng có thể hiểu được một chút tâm tư của bậc cha chú.”
Cảm giác chết lặng trong đầu Diệp Xuyên dần dần lắng xuống, cậu nháy mắt mấy cái, dùng một loại âm điệu nghe có vẻ yếu ớt nói: “Chú Diệp, cháu biết chú muốn tốt cho cháu.
Chỉ là có chút.
bất ngờ.”
Ngày đi thăm mộ, trời đổ mưa, Diệp Xuyên che dù đứng lặng trước ngôi mộ hợp táng của cha mẹ thật lâu.
Trời đất mịt mờ, làm cho ảnh chụp trên bia mộ cũng trở nên mơ hồ.
Nhìn vào chỉ có thể thấy được hình dáng, chi tiết đường nét trên khuôn mặt thì không rõ lắm.
Giống như trong trí nhớ của cậu vậy, cho dù có không cam lòng như thế nào thì ký ức về họ cũng ngày càng hóa thành hư ảo.
Những người thân yêu nhất an nghỉ ở nơi này, cậu lại đi ngày một xa.
Diệp Xuyên thật khó mà giải thích được cảm giác hiện tại của mình, rất buồn bã, cũng đã không còn cảm giác đau đớn đến tê tâm liệt phế nữa.
Giống như trong suốt một thời gian gắng gượng dài đăng đẳng, cuối cùng không thể không thừa nhận hai người họ đã ra đi thật rồi.
Biết làm sao được, hết cách rồi.
Diệp Xuyên đốt một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, khom người cắm vào trước bia mộ.
Cậu nhìn làn khói thuốc lượn lờ bay lên, khẽ thở dài.
“Kỳ thật con không biết cha thích loại thuốc nào, chỉ nhớ được dáng vẻ của cha ngồi trên sô pha hút thuốc, đầu cúi xuống xem tờ báo mở sẵn đặt trên đùi.
.”
“Mẹ thì thích mặc quần áo màu xanh, con còn nhớ rõ mẹ có một cái áo sơ mi xanh, cổ tay áo thêu hoa, nhìn rất đẹp.
Mẹ lại còn hay chiên bánh quai chèo, bên trên có rắc mè, giòn giòn, ăn rất ngon.
.”
“Con phải đi B thị học đại học.
Nơi đó cũng không xa mấy, ngồi xe lửa chỉ mất vài giờ thôi.
Đó là một thành phố phồn hoa hơn N thị rất nhiều.
Người cũng đông hơn, nhưng lại thờ ơ lạnh nhạt.
.”
“Ba, mẹ, khi có kì nghỉ con sẽ về thăm hai người.”