Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 13 :

Ngày đăng: 18:37 18/04/20


Lúc máy bay hạ cánh ở B thị đã là ba giờ chiều, Diệp Xuyên liếc mắt một cái liền thấy được Lý Hành Tung trong đám đông những người đi đón.



So với một năm trước đây, hắn tựa hồ gầy hơn một chút, tóc cắt ngắn gọn gàng, cả người thoạt nhìn có cảm giác góc cạnh rõ ràng.



Thần sắc mặt mũi cũng thâm trầm nhiều hơn, đã rất gần với hình ảnh thương nhân khôn khéo giả dối trong ấn tượng của Diệp Xuyên.



Diệp Thời Phi đứng ở bên cạnh hắn, trán hơi nhăn lại, ánh mắt quét tới quét lui ở giữa dòng người, bộ dáng có chút không kiên nhẫn.



So sánh với mùa hè năm trước, trên người hắn cũng có thay đổi rất nhỏ.



Kiểu tóc, phong cách ăn mặc tinh tế hơn.



Trừ lần đó ra.



“Thím à!”



Diệp Xuyên cúi đầu nói với Kiều Mẫn: “Cháu nhìn thấy anh hai, ở bên kia.”



Kiều Mẫn theo hướng ngón tay Diệp Xuyên chỉ nhìn qua, sau đó hào hứng phất tay, “Thời Phi!



Thời Phi!”



Diệp Thời Phi cũng nhìn thấy hai người, lập tức trên mặt tràn đầy nét tươi cười hớn hở.



Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy hắn thật đẹp.



Diện mạo của Diệp Thời Phi thuộc về loại hình mi thanh mục tú, lời nói cử chỉ luôn mang theo vài phần phong độ của người trí thức, khí chất ôn nhuận như ngọc.



Nhưng mà giờ phút này, Diệp Xuyên nhìn hắn, chợt có cảm giác người trước mắt đang tỏa sáng.



Tựa như ngọc thạch trải qua quá trình đánh bóng tỉ mỉ, toả ra ánh sáng động lòng người.



Phải chăng là.



Đang yêu? Trong lòng Diệp Xuyên bỗng có cảm giác không nói nên lời.



Cậu biết có một số việc nhất định sẽ phát sinh, cũng đã lựa chọn cho chính mình một chiếc vé ở hàng ghế khán giả, nhưng khi nó thật sự xảy ra, trong lòng lại có một loại tư vị mất mát không rõ nguyên do.



Dường như tất cả những việc này hiện diện ở đây chỉ để chỉ ra rằng, cậu đã từng.



thất bại đến thế nào.



“Mẹ.”



Diệp Thời Phi dang tay ôm lấy Kiều Mẫn, tựa như làm nũng lay động hai cái, “Sao giờ này mới đến a, con mong muốn chết.”



“Lớn tướng mà còn làm nũng.”




Thanh âm của Lý Hành Tung từ phía sau vang lên, “Thật ra Tiểu Xuyên nói sai rồi, ở đây đẹp trai nhất là anh mới đúng.”



Diệp Thời Phi cười trêu ghẹo hắn, “Mặt dày nhất là cậu thì có?”



“Dày thật sao?”



Lý Hành Tung sờ sờ lên mặt mình, quay đầu sang hỏi Diệp Xuyên.



Diệp Xuyên mất tự nhiên tránh về phía khác, nghe Diệp Thời Phi cười nói: “Hành Tung, không được ăn hiếp em trai tớ.



Tiểu Xuyên còn nhỏ da mặt mỏng a.”



Diệp Xuyên cúi đầu đem vali bỏ vào cốp xe, giả vờ như mình không nghe bọn họ nói chuyện đùa giỡn.



Tình cảnh trước mắt làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu.



Nếu không phải Kiều Mẫn đòi đi cùng đến B thị, Diệp Xuyên sẽ không để cho Diệp Thời Phi tới đón.



Nếu Diệp Thời Phi không đến, cậu cũng sẽ không nhìn thấy Lý Hành Tung.



Nhưng Kiều Mẫn chẳng những theo đến đây, còn đi trước thời gian báo danh đến tận một tuần.



Nội tâm Diệp Xuyên có khổ mà nói không được nên cảm thấy buồn bực vô cùng, kỳ thật cậu rất muốn nói với Kiều Mẫn rằng mình căn bản không cần làm quen với thành phố này.



Mọi người ngồi vào trong xe rồi, Diệp Thời Phi còn nói: “Tiểu Xuyên chắc chưa biết đâu nhỉ?”



Diệp Xuyên không rõ nên hỏi lại, “Biết cái gì?”



“Anh hai mua nhà rồi.”



Từ trong kính chiếu hậu, Diệp Thời Phi nhìn cậu bằng một ánh mắt dương dương tự đắc, “Xe và nhà đều là do chính anh hai tự mua nha.”



Diệp Xuyên có chút bất ngờ.



Cậu biết Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung từ năm hai đại học đã bắt đầu hợp tác kinh doanh, lúc đầu cũng nhờ vào bối cảnh của Lý gia để đứng ra làm trung gian cho một số doanh nghiệp, đứng giữa hưởng hoa hồng.



Sau đó hai người họ mua lại quyền đại lý từ một công ty kinh doanh kém hiệu quả, chuyên bán những sản phẩm điện tử nước ngoài.



Về sau, bọn họ có nhà máy sản xuất của riêng mình, bắt đầu tuyển kĩ sư cùng công nhân kỹ thuật, làm ăn càng ngày càng phát đạt.



Bất quá, mới ở giai đoạn này mà Diệp Thời Phi có thể mua nhà và xe, xem ra công việc làm ăn của hai người rất mát tay.



Diệp Xuyên vội vàng nói: “Chúc mừng anh hai.”



Diệp Thời Phi cười đầy vẻ đắc ý, giẫm chân ga một cái, xe từ từ rời khỏi bãi đậu xe.