Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 18 :

Ngày đăng: 18:37 18/04/20


Vào đêm trước đợt huấn luyện quân sự, Diệp Xuyên gặp được một bạn cùng phòng khác là La Kiện.



Lúc ấy cậu cùng một đám nam nữ sinh đang tụ họp ở sân thể dục, Đàm Lâm ở bên cạnh huých cánh tay cậu, ra hiệu nhìn về phía sau.



“Đứng xéo với cậu là người cùng phòng với chúng ta, La Kiện.”



Lúc Đàm Lâm nói những lời này, trên mặt mang theo một chút xíu vẻ khinh thường.



Diệp Xuyên vẫn cảm thấy tính cách Đàm Lâm khá cẩu thả, bởi vậy nhìn biểu cảm này của y khiến cậu không khỏi có chút tò mò: Người như thế nào mà có thể làm cho y không vừa mắt đến thế.



Sau khi quay lại, nhìn thấy một cậu con trai mặc áo t’shirt màu trắng, vóc dáng thấp hơn mình một chút, gầy teo, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, vô cùng thanh tú, chính là vẻ mặt âm trầm, cứ như người ta thiếu tiền hắn vậy.



Bên cạnh có người nói chuyện hắn cũng nghe với vẻ mặt bực bội.



Diệp Xuyên hiểu được tại sao Đàm Lâm lại phản ứng như thế.



“Có vẻ không hòa đồng ha.”



Diệp Xuyên vuốt cằm thì thào tự nói.



“Đâu chỉ là không hòa đồng.



Phải nói là có bệnh, giống như toàn nhân loại là kẻ thù của hắn vậy.”



Đàm Lâm hừ một tiếng, “Tại cậu không trông thấy bộ dáng của tên đó vào ngày báo danh thôi.



Nhìn ký túc xá được thu dọn sạch sẽ, một chút biểu hiện cũng không có.



Làm như là đại gia.”



“Không phải cậu đã nói cảm ơn rồi sao?”



Diệp Xuyên không mấy lưu tâm, “Tớ cũng không phải vì muốn các cậu biết ơn mà quét tước đâu.”



Đàm Lâm lập tức xúc động, “Có thể ở chung với một người siêng năng như cậu vậy thật sự là rất sung sướng.



Đợi chúng ta tập quân sự xong, tớ mời cậu uống rượu.”



“Được.”



Diệp Xuyên hào hứng đồng ý.



Đàm Lâm lấm la lấm lét nhìn qua hai bên, hạ âm thanh đến mức thấp nhất nói: “Tụi mình đến quán bar uống rượu.



Cậu đã đi lần nào chưa?”



Diệp Xuyên vui vẻ, “Tớ nói này thật ra là cậu muốn đi quán bar ăn chơi trác táng, thuận tiện kéo tớ theo làm vật tế thần chứ gì?”


Nói xong liền đưa tay sờ mặt Diệp Xuyên, Diệp Xuyên quay đầu đi né tránh, sau đó nhanh tay đấm một quyền nện vào mặt gã.



Tóc dài cũng không ngờ tới thằng nhóc này lại ra tay nhanh như vậy, bụm mặt ngã nhào lên sô pha, Diệp Xuyên thừa dịp gã không kịp đứng dậy, túm tóc lôi gã từ trên sô pha xuống, nện mạnh xuống sàn, “Nói lại thử xem, ai là MB?”



“Mày con mẹ nó.



.”



Tóc dài nhất quyết không chịu thua còn muốn đánh trả.



Diệp Xuyên lại nắm đầu của gã nện thật mạnh, “Ai là MB!”



Mặc dù tóc dài không thể đứng lên được, nhưng vẫn như cũ mạnh miệng không chịu thua.



Cơn nóng giận của Diệp Xuyên đã lên đến cực điểm, bóp cổ gã bắt đầu liều mạng đánh.



Từ lúc đến B thị cho tới nay bao nhiêu nỗi buồn phiền, ngột ngạt vẫn đè nén nơi đáy lòng, nó buộc chặt và tra tấn tâm hồn cậu, giờ khắc này nó đi theo trận quyền cước dần dần tiêu tan rồi biến mất.



Nội tâm Diệp Xuyên lại trở nên hưng phấn, giống như dã thú non lần đầu nếm được mùi máu tươi, bị thiên tính khát máu kích thích đến cơ hồ không thể tự kiềm chế, cảm thấy cho dù những người chung quanh có cùng nhau xông lên đánh hội đồng, cậu cũng không thèm để ý.



Cái bàn bên cạnh sớm đã bị lật, chai rượu rồi ly tách cùng mấy đĩa đồ ăn vặt đổ bể văng tứ phía, Đàm Lâm cũng đem cái gã ục ịch gây chuyện lúc ban đầu nện một trận, mãi cho đến lúc bảo vệ xông vào kéo ra mới đứng lên.



Nhìn Diệp Xuyên bên kia cũng đang được người kéo từ dưới sàn lên, vội vàng giữ chặt La Kiện bên cạnh hỏi, “Có tổn thất gì không?”



La Kiện nhìn Diệp Xuyên rồi lại quay qua y, thần sắc phức tạp lắc đầu.



Diệp Xuyên đánh rất nhập tâm, lúc bị người từ sau lưng túm lên toàn thân vẫn còn run rẩy.



Cái mũi của tên tóc dài bị vẹo, máu tươi chảy đầy mặt, lầm bầm co rút ở dưới gầm sô pha không đứng dậy được.



Còn trên mặt ục ịch thì có thêm một mảng bầm tím, quần áo bị xé rách, cuộc chiến vừa mới khởi động đã bị Đàm Lâm đập chai rượu vào đầu làm cho choáng váng, đến bây giờ vẫn chưa đứng lên được.



Diệp Xuyên nghĩ thầm, toàn thắng a.



Chỉ có điều đánh chưa đã nghiền.



Cửa quán bar bật mở, bảo an vội vàng thu xếp đưa mấy người bị thương ra bên ngoài, dàn nhạc cũng đã ngừng chơi, một số khách còn ở lại làm thành một vòng tròn đứng xem náo nhiệt.



Những chuyện thế này ở quán bar cũng coi như bình thường, chỉ cần không ảnh hưởng đến chính mình, đại đa số mọi người có náo nhiệt đều thích đến xem.



Diệp Xuyên nghĩ người kéo mình ra là bảo an của quán bar, cũng không để ý tư thế của mình ra sao.



Thẳng đến khi ba kẻ bị thương đều được đưa ra ngoài, cậu mới kịp phản ứng được có một nam nhân dùng tư thế ái muội ôm mình đã nửa ngày.



Đang muốn tránh khỏi, thì nghe tiếng người ở phía sau cười nói: “Ngại quá, Hắc ca, trong nhà nuôi một tiểu miêu tính tình không tốt, gây phiền phức cho anh rồi.”



Diệp Xuyên ngẩng đầu lên, thấy đám người đứng xem náo nhiệt tự động giãn ra, một người đàn ông cao gầy dẫn theo vài người vạm vỡ thẳng hướng bên này đi tới.