Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 19 :

Ngày đăng: 18:37 18/04/20


Người đàn ông này vừa xuất hiện, âm thanh trong quán bar lập tức lặng xuống.



Diệp Xuyên cảm thấy người này có khả năng là ông chủ của Black Kite, hoặc là kẻ đứng đầu của một bang phái giang hồ có thế lực, vừa rồi làm ra chuyện ấm ĩ như vậy, chưa nói đến việc khiến cho người ta kiếm tiền ít đi, sợ là còn làm trì hoãn công việc của họ.



Loại sự tình này nói lớn cũng được, mà nói nhỏ cũng phải.



Nếu người đàn ông phía sau chủ động thay cậu hoà giải, Diệp Xuyên liền thuận gió bẻ măng, khiêm nhường nói theo: “Xin lỗi Hắc ca.



Những tên này miệng lưỡi rất quá đáng, tôi nhất thời nhịn không được.”



Được gọi Hắc ca là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi, ánh sáng của ngọn đèn khiến cho mặt hắn có vẻ vàng vọt, túi mắt ẩn vết thâm quầng, trông hơi thiếu sức sống.



Ngẫu nhiên vừa ngước nhìn lên, đôi mắt âm trầm, ánh nhìn lại sắc như dao, tràn ngập sát khí.



Hắn đưa mắt từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Xuyên, miệng nói: “Nếu là người một nhà, thì dễ bàn rồi.”



Người đàn ông phía sau Diệp Xuyên cười đáp: “Cậu nhóc này tính tình không tốt, về nhà em sẽ dạy dỗ lại.



Sau này kêu A J chuyển hóa đơn cho em.”



“Người nhà cả, khách sáo làm gì.”



Hắc ca không để ý khoát tay, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Xuyên, có chút ý vị thâm trường nở nụ cười, “A Nghiêm thật may mắn nha, ở đâu tìm được cậu bé xinh đẹp như vậy? Tính cách dễ xù lông này, thật đúng là giống y như mèo hoang, ha ha.”



Diệp Xuyên giận dữ.



Nhưng không đợi cậu có biểu lộ, hai tay người phía sau hơi hơi siết chặt, như là âm thầm nhắc nhở cậu điều gì.



Lập tức nghe hắn cười nói: “Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.



Qua hai ngày nữa em dắt nó đến tạ tội cùng Hắc ca.”



Hắc ca nhìn chằm chằm mặt Diệp Xuyên, ánh mắt chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nói, “Quả nhiên tính tình không tốt.”



Hắn không đi, chung quanh ai cũng không dám động.



Diệp Xuyên ẩn ẩn cảm thấy lúc này đây sợ là thật sự dính phải phiền phức lớn rồi.



Hắc ca trước mặt, A Nghiêm phía sau tựa hồ đều là những nhân vật không dễ chọc.



Đến bây giờ cậu còn không nhìn thấy mặt A Nghiêm, thanh âm người này làm cho cậu cảm thấy có chút quen tai, nhưng cậu không nhớ rõ mình có quen biết người nào mang họ Nghiêm, hoặc là tên có âm này.



Điều khiến Diệp Xuyên bất ngờ là, hắn lại có thể gọi đúng tên mình.



Diệp Xuyên có thể cảm giác được người đàn ông sau lưng cao hơn mình một chút, thể lực cũng mạnh hơn.
Diệp Xuyên trừng mắt nhìn nhìn, bán tín bán nghi.



Nghiêm Hàn sờ đầu cậu, thở dài, “Quên đi, không nói mấy chuyện này nữa.



Tôi cho cậu cái bao cổ tay, tắm rửa một chút đi.”



Diệp Xuyên mắt lại nhìn trừng trừng, “Anh muốn làm gì?!”



Nghiêm Hàn nghiêm trang nói: “Tôi cứu cậu, không phải là cậu phải lấy thân báo đáp sao?”



“Anh.



.”



Nghiêm Hàn thưởng thức biểu tình phẫn nộ của cậu, lát sau lắc đầu nở nụ cười, “Đùa cậu thôi.



Tắm rửa rồi thay quần áo đi, nếu không một thân máu me như thế kia làm sao mà ra khỏi cửa?”



Diệp Xuyên tức giận đến muốn ngất đi, thầm nghĩ Đào Âm nhất định là không biết bộ mặt thật của tên người tốt này rồi.



Nghiêm Hàn lấy ra một màng bao mỏng bọc cổ tay của cậu lại, rồi đẩy vào phòng.



Bên trong là không gian nghỉ ngơi riêng tư, gia cụ đầy đủ hết, trên cửa sổ còn đặt mấy chậu hoa.



“Đây là chốn riêng tư của tôi.”



Nghiêm Hàn mở tủ quần áo lấy ra quần dài bằng kaki, và áo sơmi ngắn tay cùng màu, lại lấy ở ngăn kéo phía dưới một cái quần lót chưa mở ra đưa cho Diệp Xuyên, “Khăn tắm ở trên cái giá phía sau cánh cửa, dép lê ở ngay cửa phòng tắm, trước mắt cậu chỉ có thể dùng chung với tôi.



Sau này sẽ chuẩn bị cho cậu một đôi.”



Diệp Xuyên không có phản ứng gì sau khi hắn nói xong, cầm quần áo trong tay, đóng cửa buồng vệ sinh lại.



Không hề nghi ngờ gì, Nghiêm Hàn thực sự là một người biết hưởng thụ, buồng vệ sinh lớn hơn phòng tắm ở ký túc xá rất nhiều.



Ngoại trừ vòi sen, trong phòng còn có bồn tắm mát xa kích thước siêu lớn, phía trên bồn rửa tay thậm chí còn lắp đặt cái kính soi mặt chiếm cả một vách tường ngăn.



“Đồ có sở thích buồn nôn.”



Diệp Xuyên thực khinh bỉ hướng về cái gương trên tường tự mình làm mặt quỷ.



Nghiêm Hàn ở ngoài cửa cười, “Chỉ dùng một tay thật bất tiện nga, có cần tôi giúp cậu tắm không?”



Diệp Xuyên lại có loại xúc động muốn chỉa ngón giữa hướng về phía hắn.