Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 20 :

Ngày đăng: 18:37 18/04/20


Quần áo của Nghiêm Hàn mặc ở trên người Diệp Xuyên có hơi rộng, bất quá vào mùa hè ăn bận thùng thình một tí cũng không khó xem.



Tắm rửa xong bước ra, Nghiêm Hàn đang ngồi ở sô pha đọc sách, theo ánh sáng của ngọn đèn soi nghiêng bên cạnh, ngũ quan lộ ra vẻ góc cạnh rắn chắc như được dát thêm một vầng sáng nhu hòa.



Nhìn từ xa, cư nhiên hiện ra vài phần hương vị trầm tĩnh, hoàn toàn không thấy cái loại khí tức cường đạo bức người như vừa rồi.



“Ngồi bên này.”



Nghiêm Hàn đầu cũng không ngẩng lên vỗ vỗ bên cạnh sô pha, “Ăn một chút đi, sau đó nghỉ ngơi, một lát tôi đưa các cậu về.”



Diệp Xuyên do dự một chút, vẫn là đi cách xa hắn một khoảng, qua phía sô pha đối diện ngồi xuống.



Trên bàn trà đặt một ly sữa và một đĩa bánh sandwich kẹp chân giò hun khói, rõ ràng là chuẩn bị cho cậu.



Diệp Xuyên ăn cơm chiều ở căn tin, vừa rồi đánh nhau nên hao tổn không ít năng lượng, nhìn đồ ăn liền cảm thấy đói cồn cào.



“Các cậu đang ở độ tuổi phát triển, buổi tối chắc đều phải ăn một chút gì đó.”



Nghiêm Hàn đổi tay cầm sách, giọng điệu bình thản nói: “Buổi tối Đào Âm nhất định phải ăn một chút, cho dù một chén mì ăn liền cũng được.



Không ăn sẽ kêu rên ngủ không được.”



Trong lòng Diệp Xuyên hơi hơi động, người này đột nhiên nhắc tới Đào Âm.



Là muốn ám chỉ mình không cần đa nghi, hắn hoàn toàn là vì Đào Âm mới có thể quan tâm chuyện không liên quan gì tới mình? Hoặc là bởi quan hệ của Diệp Xuyên và Đào Âm, mà trong mắt của hắn sự tồn tại của Diệp Xuyên giống như Đào Âm, so với tiểu hài tử thân thích trong nhà chẳng khác là mấy? Hay là mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều, vừa rồi hắn nói chỉ là đùa giỡn, không có cái gì quá trớn? Diệp Xuyên bỗng nhiên không biết mình nên cư xử như thế nào đối với người này.



Cậu đã sống qua hai đời, gặp qua rất nhiều chuyện thối nát, khó mà xem việc đêm nay chỉ là.



đơn thuần giúp đỡ.



Diệp Xuyên cầm ly sữa lên.



Mặc kệ chuyện như thế nào, không thể để cái bụng của mình chịu thiệt thòi.



Sữa vẫn còn nóng, sandwich cũng rất ngon, Diệp Xuyên không hề cố kỵ ăn rất nhiều.



Nhồm nhoàm nhai nuốt hết mớ thức ăn trên bàn, Nghiêm Hàn lại chủ động đưa khăn ướt qua cho cậu lau miệng, lau tay.



Động tác chăm sóc người khác của hắn vô cùng tự nhiên, toát ra vẻ thành thục của người đàn ông trưởng thành.



Diệp Xuyên nhớ Đào Âm đã từng nói qua, người này là học trò của ông bác cậu ấy, nhịn không được hỏi: “Bác sĩ, anh bao lớn rồi?”



Ánh mắt Nghiêm Hàn dời khỏi cuốn sách, đầy thâm ý liếc nhìn cậu, sau đó nhanh chóng đảo qua hai chân cậu, trên mặt toát ra biểu tình không tốt lành gì, “Nếu như hỏi về thước tấc.



Hẳn là lớn hơn của cậu một chút.”



Vài phút trước cậu còn nghĩ người này cũng đáng tin cậy, trong chớp mắt hình tượng sụp đổ.



Diệp Xuyên không thể nhịn được nữa, “Con mẹ nó, anh đứng đắn một chút đi!”



Nghiêm Hàn cười to, “Tiểu Xuyên, tôi phát hiện biểu tình phát cáu của cậu so với bộ dáng nổi giận đánh người còn đáng yêu hơn nhiều.”



Diệp Xuyên nói móc hắn, “Đào Âm nhất định chưa thấy qua bộ mặt và kiểu nói chuyện đê tiện này của anh đi?”



Đây rõ ràng chính là một kẻ lưu manh.



Diệp Xuyên cảm thấy Đào Âm kia chỉ là một con thỏ ngốc, nhất định là bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc đến choáng váng hồ đồ tìm không ra hướng, hoàn toàn không biết rằng khi tháo mặt nạ xuống, bên trong vẫn còn ẩn náu một.



Một.



“Đương nhiên, có một số việc không thể để cho trẻ con biết được.”
Đàm Lâm đưa cho Diệp Xuyên cùng La Kiện mỗi người một ly nước, vẻ mặt áy náy nói: “Cho dù là cậu bồi thường, tớ cũng không thể để cho một mình cậu chịu, tớ sẽ trả thành nhiều lần cho cậu.”



Diệp Xuyên cảm thấy vui vẻ, khó trách người ta thường nói đánh nhau xong mới thành bằng hữu, mình đánh một trận, tìm được tri kỷ.



La Kiện nhìn hai người bọn họ, do dự một chút rồi hỏi: “Tớ hỏi này, hai cậu như thế nào lại đến chỗ đó chơi vậy? Nơi đó là.



Uhm, là Gay bar mà.”



Đàm Lâm phốc một cái phun ra ngụm nước vừa uống, “Cái gì?”



Diệp Xuyên kéo La Kiện chật vật tránh nước miếng y phun ra, dường như chế giễu lặp lại, “Gay bar.”



Đàm Lâm cầm ly nước, nét mặt co rúm, “Kháo, hèn gì nhảy múa mà không thấy mỹ nữ.”



Diệp Xuyên cười to.



La Kiện không cười, hắn có chút mất tự nhiên gãi đầu, thấp giọng nói: “Cái kia.



Hai người có phải hay không cũng chẳng quan trọng, tớ không có kì thị đối với ‘cái kia’.”



“Cái gì có phải hay không.



.”



Đàm Lâm hơi sửng sốt liền phản ứng lại, vẻ mặt bi thương kéo cánh tay hắn, “Người anh em, cậu phải tin tưởng tớ.



Tớ thực sự không phải, chỉ là chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.



Tớ vốn không biết đó là gay bar a.”



La Kiện có chút lúng túng, “Không có việc gì, Đàm ca, tôi sẽ không kỳ thị hai người.



Diệp ca cũng là người tốt.



.”



Diệp Xuyên dùng cái tay không bị thương vỗ bàn cười đến gập người xuống.



Cậu không nghĩ tới, một người có vẻ bề ngoài lạnh lùng như La Kiện cư nhiên còn có thể nói như vậy.



Thấy Đàm Lâm dùng ánh mắt như thấy quỷ đánh giá chính mình, Diệp Xuyên nhấc chân đạp một cước vào mông hắn, “Ngươi còn nhìn, lão tử thấy ngươi là chướng mắt rồi.”



Đàm Lâm né tránh cú phi chân, cười hỏi: “Ngươi thích dạng người như thế nào, ca ca sẽ thay ngươi để ý.



Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, ta vừa ý rồi thì ngươi hẳng tới.”



Ngay lập tức có một bóng hình xẹt ngang qua đầu cậu, Diệp Xuyên lắc đầu, có chút tự giễu nở nụ cười, “Tớ ấy hả, nếu là con gái tớ muốn tìm một Vương Ngữ Yên cơ; Còn đàn ông, vậy nhất định phải là một Kiều Phong a.”



“Cậu bấm nút đi.”



Đàm Lâm không thèm để ý đến cậu, bắt đầu lục lọi tứ tung tìm quần áo để tắm rửa.



Diệp Xuyên đã tắm qua ở phòng khám của Nghiêm Hàn, đi đến trên giường thay đồ đi ngủ.



Nhìn thấy quần áo của Nghiêm Hàn vắt ngoài lan can, trong lòng lại có chút rối rắm.



Bộ quần áo này xử trí thế nào cũng thấy không tiện, ném đi sợ là không tốt lắm.



Bằng không đem đi giặt ủi, rồi tìm cơ hội nói Đào Âm đem trả có lẽ tốt hơn.