Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 29 :
Ngày đăng: 18:38 18/04/20
Giữa trưa ngày hôm sau, Tiếu Nam quả nhiên lái xe lại đón Diệp Xuyên đến Doanh Thủy Loan làm thủ tục.
Giấy tờ đều hợp lệ, lại thêm Hắc Dực đã đánh tiếng trước, nên thủ tục làm vô cùng thuận lợi.
Trở lại trường còn chưa đến hai giờ.
Diệp Xuyên trước đó đã xin nghỉ, nhưng lại không ngờ là có thể về sớm như vậy, đang cân nhắc nên đến lớp hay là đi thư viện cho qua một buổi chiều, thì nghe tiếng cửa phòng phía sau mở ra, La Kiện khoác cái balo bằng vải bố đi vào.
“Ơ, cậu không đi học à?”
Diệp Xuyên kinh ngạc.
La Kiện tuy rằng luôn như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, nhưng học hành thì rất chăm chỉ, chưa từng cúp học bao giờ.
“Đau bao tử.”
La Kiện buông balo xuống, uể oải rót cho mình một ly nước ấm.
“Uống thuốc chưa?”
Diệp Xuyên cảm thấy sắc mặt hắn thoạt nhìn không tốt lắm, “Hay là tới bệnh viện đi?”
La Kiện lắc đầu, “Tớ nằm một lát sẽ đỡ.”
Diệp Xuyên có chút lo lắng mà nhìn hắn, “Thật là, đừng có gắng gượng quá.”
“Tại hai ngày nay trực dùm người khác hai ca, buổi trưa bận rộn quá quên cả ăn cơm.”
La Kiện tựa như không thèm để ý nói: “Bệnh cũ mà, không sao đâu.”
Diệp Xuyên nhủ thầm: cậu mới có tí tuổi mà bệnh cũ cái gì? Nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lời nói ra lại biến thành, “Vậy cậu ngủ đi, cơm chiều tớ mua dùm cho.”
“Cảm ơn.”
La Kiện lên giường nằm xuống, vừa nhắm mắt lại mở ra ngay, nói: “Đúng rồi, vừa nãy tớ gặp Tiểu Đào, còn tò tò đi theo tớ gặng hỏi về cậu.”
“Hỏi thăm tớ?”
Diệp Xuyên có chút buồn bực, hôm trước vừa gặp Đào Âm ở căn tin, mới hai ngày không thấy, có cái gì để hỏi thăm? La Kiện cũng lộ ra biểu tình buồn bực, “Hỏi cậu hai ngày nay làm gì, buổi tối có về ký túc xá hay không.”
“Vậy là ý gì?”
Diệp Xuyên cảm thấy kỳ lạ, “Điều tra sao?”
La Kiện vui vẻ, “Không phải là kết cậu rồi đấy chứ?”
Diệp Xuyên đang định trả lời, di động trên bàn vang lên.
Diệp Xuyên cầm lấy điện thoại trong ánh mắt sung sướng khi người gặp họa của La Kiện, là Đào Âm gọi tới.
Diệp Xuyên mất tự nhiên tránh đi tầm mắt hắn, “Hãy nhìn thẳng vào trái tim, xem cái người mà mình muốn rốt cuộc là ai.”
Lý Hành Tung nháy mắt mấy cái không nói gì, tựa hồ thái độ của Diệp Xuyên khác hẳn bình thường làm cho hắn có phần không biết làm sao.
“Tôi nói thật đấy.”
Diệp Xuyên nhìn hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm khái.
Tại sao lúc ban đầu lại không có ai nhắc nhở hắn vậy? “Em đây là đang ngả bài với anh sao?”
Lý Hành Tung rất nghiêm túc nhìn cậu.
Diệp Xuyên do dự một chút, rồi gật đầu, “Không cần lãng phí thời gian với tôi.”
Lý Hành Tung chậm rãi lắc đầu, “Nhưng mà anh cảm thấy, em cũng không phải là không có cảm giác với anh.”
“Cảm giác gì cũng không còn quan trọng nữa.”
Diệp Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu có thời gian đi đoán tình cảm của người khác, chi bằng cẩn thận nghiêm túc nghiên cứu cảm giác chính mình đi.”
Lý Hành Tung nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Giờ phút này Diệp Xuyên khiến cho hắn có loại cảm giác kì dị, một thứ xúc cảm là lạ mất tự nhiên không nói được bằng lời, tựa như nhìn một ông lão tóc bạc da mồi nói chuyện bằng âm thanh non nớt vậy.
Cảm xúc.
Rung động và xa cách.
“Em rốt cuộc muốn nói gì?”
“Không có gì.”
Diệp Xuyên lấy di động ra nhìn thời gian, “Tôi phải về rồi.”
“Tiểu Xuyên.
.”
Lý Hành Tung nắm cổ tay cậu.
Diệp Xuyên dùng cánh tay kia đẩy hắn ra, nhẹ nhàng lắc đầu, “Quay về đi, Hành Tung.
Tôi biết có người vẫn đang đợi anh.”
Lý Hành Tung cảm thấy nao nao.
Chỉ trong chớp mắt, dường như có cái gì đó rất nhỏ xẹt ngang qua đáy lòng hắn, mang theo cảm giác nhức nhối.
Lý Hành Tung không rõ nguyên do, đến khi ngẩng đầu nhìn theo, Diệp Xuyên cũng chưa từng quay đầu lại đang bước lên bậc thang, bóng dáng thon dài kia rất nhanh bị phiến cửa của ký túc xá dưới lầu che khuất, không thể nhìn thấy được nữa.