Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 30 :

Ngày đăng: 18:38 18/04/20


La Kiện ngủ thẳng đến giờ cơm chiều mới tỉnh lại, lùa vội hai ba miếng cho xong bữa, sau đó cầm ba lô lên đi ra ngoài.



Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá đã bị Diệp Xuyên túm cổ áo quay ngược trở vào, đem hai liều thuốc nhét vào trong balo, sau đó tỉ mỉ nhắc lại lời dặn dò của dược sĩ, xong rồi mới để hắn đi.



Diệp Xuyên tắm xong, nằm trên giường mới vừa xem được hai trang sách, thì nghe cửa phòng lại được mở ra, một người lẹp xẹp đi vào, là Triệu Hải Đông đã lâu không xuất hiện ở ký túc xá.



Học chung gần nửa năm, Diệp Xuyên tổng cộng nói với hắn không quá hai câu, tình bằng hữu và những thứ tương tự càng không cần nói tới.



Diệp Xuyên nhìn hắn gật đầu xem như chào hỏi, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.



Trong ký túc xá bỗng nhiều thêm một người thu dọn này nọ, tạo ra âm thanh thật ồn ào, đang do dự có nên lấy tai nghe dưới gối đeo vào hay không, thì nghe Triệu Hải Đông hỏi: “Này, cậu có người anh ở đại học B phải không?”



Diệp Xuyên không nghĩ tới hắn sẽ đề cập đề tài này, sửng sốt một chút mới gật đầu, “Người mà cậu nói chắc là anh hai của tớ, anh ấy đang học ngoại thương, đã năm thứ tư rồi.



Cậu biết anh ấy hả?”



Trong mắt Triệu Hải Đông toát ra thần sắc hứng thú, “Tối qua anh ấy và đối tác đã đến ăn cơm ở nhà tớ.”



Diệp Xuyên kinh ngạc.



Cho dù cậu đối với tình trạng gia đình của Triệu Hải Đông hoàn toàn không biết gì cả, cũng có thể đoán được lí do mà Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi đến nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ không phải là vì ăn một bữa cơm.



Triệu Hải Đông nhìn cậu, trên mặt toát ra vẻ thân thiện lần đầu tiên dành cho cậu từ lúc quen biết đến giờ, “Bọn họ đang xin giấy phép xây dựng nhà máy.



Chuyện này.



Uhm, bác của tớ quản lí.”



Diệp Xuyên giật mình.



Triệu Hải Đông còn nói thêm: “Anh hai cậu rất có năng lực a.”



Diệp Xuyên cười cười, “Đúng vậy, anh ấy rất giỏi.”



Từ thái độ của Triệu Hải Đông có thể nhìn ra ấn tượng của Triệu gia đối với Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung không tệ, Diệp Xuyên cũng không lo lắng giấy phép của bọn họ rốt cuộc có được thông qua hay không.



Cậu đang suy nghĩ đến một mặt khác: Ở kiếp trước, nhà máy của Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi bắt đầu xin giấy phép là lúc cậu học năm ba, mà hiện tại.



Chuyện này chưa đến năm hai là đã xảy ra rồi.



Đáy lòng Diệp Xuyên bỗng nhiên có chút bất an.



Cậu biết trong vận mệnh kia có vài điểm mấu chốt không có nhiều biến hóa, ví dụ như lại một lần nữa quen biết Lý Hành Tung, hay cậu vẫn thi vào B thị.



Nhưng mặt khác một số chi tiết lại rõ ràng lệch khỏi quỹ đạo vốn có, tỷ như việc chọn nghề, mua nhà rồi còn chuyện làm ăn của Lý Hành Tung cùng Diệp Thời Phi.



Cậu thật sự không rõ, trong tương lai, những kết quả định trước thế này có chuyển biến gì không, nếu có thì sẽ khác biệt đến mức nào, như việc.


Đang được thực hiện, từng bước một.



Loại cảm giác này, em có biết không?”



“Cảm giác mà anh nói em chưa từng trải qua.”



Diệp Xuyên chần chờ lắc đầu, “Nhưng em nghĩ mình có thể hiểu được.”



Diệp Thời Phi đã đắm chìm vào trong thế giới riêng mình, ánh mắt mê muội nhìn qua lại đánh giá văn phòng của chính mình, hoàn toàn không để ý đến Diệp Xuyên trả lời cái gì.



Thật lâu sau, Diệp Thời Phi mới thì thào nói: “Toàn bộ giấc mộng, đều từng bước một thực hiện, ai cũng không thể ngăn cản.



Ai cũng không thể.



.”



Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy, Diệp Thời Phi trước mắt làm cho cậu có loại cảm giác xa lạ.



Lần đầu tiên trong đời, nhìn xuyên thấu qua hình tượng ôn nhuận kia, phảng phất thấy rõ tính cách không chịu chấp nhận thất bại được che giấu ở bên trong Diệp Thời Phi.



Không biết nghĩ tới cái gì, Diệp Xuyên hình như cảm thấy lạnh mà khẽ run lên.



Tầm mắt Diệp Thời Phi rốt cục dừng ở trên mặt Diệp Xuyên, thật giống như bây giờ mới ý thức được bên cạnh còn có người, hắn có vẻ hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức cười lên, “Đợi Hành Tung đến đây, chúng ta cùng đi ăn cơm.”



Vẫn là khuôn mặt tươi cười ôn nhuận như nước trong ấn tượng, cứ như vẻ thất thần trong nháy mắt kia hoàn toàn là ảo giác của Diệp Xuyên.



Đây là loại cảm giác rất khó hình dung, Diệp Xuyên cơ hồ hoài nghi phải chăng là mình nhìn lầm rồi.



“Không được.”



Diệp Xuyên vội vàng nói: “Xã đoàn của trường còn có hoạt động, em mà vắng họp lần này nữa, đội trưởng có thể sẽ xé xác em mất.



Anh không biết đó thôi, đội trưởng của bọn em là một đứa con gái, đanh đá vô cùng.



.”



Diệp Thời Phi cười ha ha, “Được rồi, đi đi, không cần miễn cưỡng.



Qua một thời gian nữa sẽ có tiệc rượu chúc mừng, sẽ mời không ít nhân vật nổi tiếng của B thị.



Đến lúc đó anh gọi điện thoại, em cũng lại đây mở mang kiến thức a.”



Diệp Xuyên đương nhiên đáp ứng, huynh đệ hai người hàn huyên vài câu, Diệp Xuyên lấy cớ về trường đi trước.



Lúc đứng chờ xe ở ven đường, Diệp Xuyên vẫn còn đang suy nghĩ, tự hỏi chính mình loại cảm giác gần như chạy trối chết này.



Rốt cuộc là do đâu mà có?