Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 31 :

Ngày đăng: 18:38 18/04/20


Một đợt không khí lạnh đến hẹn lại lên, mang theo trận tuyết đầu tiên của mùa đông.



Thời điểm Diệp Xuyên xách vài cái túi mới vừa mua từ trong trung tâm bách hóa đi ra, đúng như chương trình dự báo thời tiết đã thông báo, cơn mưa tuyết cũng không lớn lắm.



Trên mái hiên, vạt cỏ ven đường đã tích tụ một tầng trắng mỏng manh, giữa không trung bông tuyết vẫn còn bay dày đặc.



Trong không khí nhiều hơn vài phần ẩm ướt, phảng phất như trong mỗi hơi thở đều mang theo bông tuyết.



Thành phố màu xám nặng nề này, bởi vì bất thình lình đổ xuống cơn mưa tuyết, mà đột nhiên không gian trở nên sinh động hẳn lên.



Diệp Xuyên kéo cổ cái áo lông vừa thay, cảm thấy mình thật may mắn khi mua quần áo kịp thời.



Năm nay cậu lại cao thêm mấy cm, trang phục mùa đông năm trước đều mặc không vừa.



Vốn là thừa dịp nghỉ cuối tuần chạy đến đây mua quần áo, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp ngay đợt không khí lạnh tràn qua.



Đứng ở trước cửa trung tâm bách hóa, nghe thanh âm của nhóm thiếu nữ líu ríu cười đùa bên cạnh, trong lòng Diệp Xuyên cũng sinh ra vài phần cảm giác nhẹ nhàng thoải mái mà đã lâu không có được.



Lấy di động từ trong túi ra, đang cân nhắc gọi vài người bạn đi ăn lẩu, tầm mắt cậu lại bị thu hút bởi hai thanh niên hấp dẫn đi bên phía đối diện.



Là hai người mà cậu quen biết, một trước một sau từ trong cửa hàng thời trang dành cho nam giới đi ra.



Diệp Thời Phi đi phía trước, trong tay xách theo vài gói lớn nhỏ khác nhau, lúc nghiêng người nói chuyện trên mặt mang theo nét tươi cười ấm áp.



Lý Hành Tung đi ở phía sau, trong tay cũng cầm theo vài cái túi giấy, hơi hơi nghiêng đầu, dáng vẻ như đang chuyên tâm lắng nghe, bên môi là nụ cười nhẹ nhàng.



Cùng nhau đi dạo phố a.



Đây là đang bồi dưỡng tình cảm sao? Diệp Xuyên thấy bọn họ đứng trước lối đi bộ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhìn Diệp Thời Phi không thèm để ý đến ánh mắt người đi đường cẩn thận sửa sang lại cổ áo cho Lý Hành Tung, đáy lòng chợt cảm thấy trống vắng.



Không phải đau đớn khổ sở, cũng chẳng là mất mát ghen tị, phảng phất như không có cảm giác gì, rồi lại giống như mỗi một cảm xúc đều chiếm một chút.



Diệp Xuyên hiểu rõ, bây giờ mình thật giống như thiếu niên trong lòng mang phiền muộn nhìn tuổi xuân già đi theo năm tháng, còn bản thân lại chỉ có thể bất lực.



Chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra, chắc chắn là vậy, chỉ là.



Chỉ là hiện tại mình tận mắt trông thấy mà thôi.



Chỉ có như vậy mà thôi.



Diệp Xuyên xoay người quay trở lại trung tâm bách hóa.



Mùi son phấn cùng với hơi ấm ập thẳng vào mặt, bông tuyết còn vương trên mi trong phút chốc hóa thành một giọt nước thật nhỏ, đọng trên đầu mi lung lay chỉ chực rơi xuống, giống như nỗi băn khoăn không thể dùng lời để diễn tả của cậu giờ phút này.



Cậu biết mình không phải ước ao, hay ghen tị cái gì.



Sự xuất hiện của hai người kia sẽ không kích hoạt được cảm xúc mãnh liệt như vậy.



Đối với Diệp Xuyên mà nói, cuộc gặp gỡ bất ngờ trên phố này khiến cậu ngạc nhiên, nhất là hình ảnh Diệp Thời Phi thay Lý Hành Tung sửa sang lại cổ áo, nó giống như một mặt gương vậy, phản chiếu rất rõ ràng sự cô độc của cậu.



Lúc này đây, trong câu chuyện kia không hề có vị trí cho chính mình.




Cậu đang đứng trên con đường phồn hoa nhất ở thành phố này, xung quanh người người qua lại như nước chảy, tiếng cười nói ồn ào tràn ngập không gian, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.



Náo nhiệt đến thế.



Nhưng cậu lại chưa từng cảm thấy cô độc như lúc này.



Diệp Xuyên kéo cao cổ áo, đang định đưa tay vẫy xe, thì di động trong tay lại rung lên.



Diệp Xuyên nhìn màn hình, sau đó nhận cuộc gọi, “A lô, Tiếu Nam?”



Trong điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng, “Cậu đứng ở bên đường làm gì vậy, bộ đang đóng phim hả?”



Diệp Xuyên lắp bắp kinh hãi, “Anh thấy tôi sao?”



“Dòm cậu cũng được nửa ngày rồi.”



Tiếu Nam cười đáp: “Nhìn phía bên trái đi, Thượng Quan Yến, thấy không? Tôi ở trên lầu hai, trong Thính Phong Cư.



Cậu lại đây đi.”



Nói xong cũng không chờ cậu trả lời liền dứt khoát cúp điện thoại.



Diệp Xuyên nhìn chằm chằm điện thoại do dự hai giây, sau đó quyết đoán xách theo gói to tìm đến nơi được đề cập.



Mặt tiền của nhà hàng Thượng Quan Yến không lớn, bàn ghế bằng gỗ lim cố tình tạo ra một màu nhìn xưa cũ lắm rồi, tựa như năm tháng lắng đọng trên từng mặt bàn.



Trên lầu hai, dọc đường đi, nhìn Vũ Đình, Phẩm Trúc Hiên.



Những cái tên thật đúng là phong nhã vô cùng.



Diệp Xuyên đứng ngoài cửa Thính Phong Cư, nhẹ nhàng gõ hai tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại, đang định gõ thêm lần nữa, hai phiến cửa gỗ khắc hoa từ bên trong mở ra, khuôn mặt đỏ bừng vì say của Tiếu Nam cũng theo đó xuất hiện.



“Cậu đây là bò tới hả?”



Tiếu Nam không thèm giải thích túm cánh tay Diệp Xuyên kéo vào, “Khoảng cách không đến hai trăm thước mà cậu mất nửa ngày mới lên tới.



Phải chịu phạt ba ly a.”



“Bên ngoài tuyết rơi.



.”



Đang nói bỗng dưng im bặt, Diệp Xuyên xách theo gói to có chút bất ngờ nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn hút thuốc lá, ánh mắt híp lại đánh giá mình, “Hắc ca?”



Hắc Lục gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, như cười như không mà đáp, “Đã lâu không gặp, Diệp Xuyên.”



Đúng là đã lâu rồi không thấy, lâu đến nỗi hiện tại nhìn thấy mặt của hắn, Diệp Xuyên cảm thấy thật xa lạ — tuy rằng bọn họ vốn cũng không mấy quen thuộc, nhưng giờ phút này không biết vì sao, vẫn khiến cậu sinh ra cảm giác bứt rứt thiếu tự nhiên.



Diệp Xuyên chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn vào ban ngày.