Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 32 :

Ngày đăng: 18:38 18/04/20


Mỗi lần nhìn thấy người này đều là vào buổi tối, Diệp Xuyên cảm thấy hắn giống con sói đầu đàn dẫn dắt cả bầy chuẩn bị tập kích ban đêm, cho dù mang theo biểu tình thả lỏng ngồi yên lặng ở sô pha, vẫn khiến người ta nghĩ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công, cảm giác kích thích mà lại bất an.



Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn lúc ban ngày, lại chỉ cảm thấy người này có bề ngoài rất kiên cường.



Nước da của Hắc Lục có vẻ xỉn màu, tóc cắt ngắn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn sẽ khiến người ta cảm nhận được sự sắc bén ẩn bên trong một khí thế cường đại.



Nếu tách riêng ra thì từng nét trên gương mặt hắn chỉ được xem là bình thường, lông mày quá cao, mắt cũng không to, nhưng khi kết hợp tất cả lại tạo nên một tác phong không thể miêu tả bằng lời.



Nhất là ánh mắt của hắn, lúc nhìn người khác luôn mang theo một vẻ chuyên chú dị thường, bình tĩnh, sắc bén, khiến người ta khó mà chống đỡ.



Đây là một người tạo cho người ta cảm giác sinh tồn rất mạnh, cho dù hắn chỉ xuất hiện ở một góc phòng không mấy ai chú ý tới, cũng chẳng có ai dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn.



Diệp Xuyên nhìn tới nhìn lui, cảm thấy trên khuôn mặt này, bộ phận duy nhất có thể được gọi là nhu hòa chỉ có cặp lông mi.



Rất dài, lại dày, khi hắn rũ mi mắt nhìn xuống, thậm chí sẽ khiến người ta sinh ra một loại lỗi giác gọi là hiền dịu.



Diệp Xuyên trăm phần trăm tin tưởng đây là ảo giác.



Mà dù cho đó là thật, thì một khắc ôn hòa kia cũng tuyệt đối là để khiến cho đối thủ mất cảnh giác, thừa cơ xuất ra thủ đoạn đạt tới hiệu quả tấn công tốt nhất.



“Nhìn đủ chưa?”



Hắc Lục cầm cái bật lửa bằng thép trắng để trên mặt bàn, nhàn nhã liếc Diệp Xuyên một cái, “Xem đủ rồi thì ngồi xuống, muốn ăn cái gì thì tự mình kêu đi.”



Tiếu Nam cầm gói to cùng với áo khoác trong tay Diệp Xuyên treo lên cái giá quần áo, đẩy cậu ngồi xuống đối diện với Hắc Lục, xoay người một tay ngoắc nhân viên chạy bàn thêm nước dùng và bát đũa, tay kia đưa thực đơn cho Diệp Xuyên để cậu gọi món ăn, “Nhà hàng này thịt dê rất ngon, nghe nói đều là dê non được chở bằng máy bay từ Mông Cổ tới đó.”



Trên mặt bàn rộng rãi còn không ít đồ ăn, Diệp Xuyên đánh giá một chút lượng thức ăn dành cho ba người, kêu thêm cá và rau mà mình thích.



Nồi nước dùng rất nhanh đã sôi trở lại, hơi nóng bốc lên, Diệp Xuyên tay chân như sắp đông cứng cũng dần dần cảm thấy ấm áp hẳn lên.



“Nè, phạt cậu ba ly, sẵn tiện chống lạnh luôn.”



Tiếu Nam vừa phân bua vừa rót ba chung rượu đế để trước mặt cậu, “Tôi thấy cậu đứng ở giữa trời nơi giao lộ.



Vừa rồi người nọ.



.”



“Là anh hai của tôi.”



Diệp Xuyên cầm lấy chung rượu, mỗi chung một ngụm uống cạn ba ly rượu phạt.



Vì uống quá vội khiến cho hương rượu nóng rát xông lên thực quản, Diệp Xuyên nhịn không được hơi run lên.


Tiếu Nam thở dài, “Tôi lại không thể đi cùng hai ngươi, phải đi tiếp Viện Viện tiểu thư mất rồi.



Sáng sớm đại tiểu thư đã gọi điện thoại đến dặn dò, tôi mà dám không đi mai mốt bị ngắt nhéo ai chịu cho nổi.”



Diệp Xuyên nhai một miệng thịt, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Bạn gái hả?”



“Đừng có dọa, tôi nào dám có bạn gái như vậy.



.”



Tiếu Nam làm ra vẻ hoảng sợ, “Đó là cháu gái bảo bối của Trần đổng, không biết sao? Ông ấy là đối tác của lão Đại nhà tôi, nếu cô ấy muốn tôi làm chân sai vặt, bộ có thể từ chối sao? Làm trợ lý, nhất định phải có chút năng lực, sao có thể gây khó khăn cho công việc chung được.”



Hắc Lục thấp giọng cười.



Diệp Xuyên vẻ mặt đồng tình, “Đó là đương nhiên rồi.”



“Cứ lo ăn đi, đừng để ý đến cậu ta.”



Hắc Lục cầm đôi đũa chung gắp trong nồi cho Diệp Xuyên vài miếng cá viên, “Tên này đang nhắc nhở tôi nên tăng lương cho cậu ta đấy.”



“Té ra đi một vòng luẩn quẩn như vậy là có ý này sao?”



Diệp Xuyên kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, “Tôi lúc nãy thực không nên đồng tình với anh.”



“Oan ức cho tôi quá mà.”



Tiếu Nam vẻ mặt bi thương, “Bị chính ông chủ của mình chụp mũ như vậy.



.”



Hắc Lục cười to.



Diệp Xuyên cũng cắn chiếc đũa cười cười.



Tiếu Nam nhìn cậu thanh niên xinh đẹp đường hoàng ngồi trước mặt, rồi lại nhìn ông chủ nhà mình ít khi kiên nhẫn như vậy ngồi một bên, bỗng nhiên trong lòng có chút nghi ngờ.



Hai người trước mặt kia, một thì lo ăn, một lại đang nhìn, tuy rằng không có cái gì bất thường.



Nhưng là.



Hắn tại sao lại cảm thấy có một chút gì đó không phù hợp? Tiếu Nam cân nhắc một hồi, lại cảm thấy mình đúng là buồn lo vô cớ.



Ông chủ của mình đương nhiên là người hiểu biết, Diệp Xuyên cũng đã trưởng thành rồi, chính mình dư hơi nhọc lòng đi lo cái gì đâu không.